“Có phải ta nhìn lầm không? Sao ta cảm thấy dường như Vu Vân Đại nhân hơi có chút bất lực?” Một trưởng lão sắc mặt khó coi nói.
Vu Vân giống như một vị thần trong lòng bọn họ.
Nhưng trước mắt họ lúc này, vị thần kia dường như đang phải cố hết sức!
“Không thể nào, nhất định là ngươi bị ảo giác rồi! Vu Vân Đại nhân sao lại có thể thua tên tiểu tử đó!” Một trưởng lão khác, sắc mặt cũng khó coi, nói.
Đột nhiên, Vu Vân cảm giác áp lực nhẹ đi đôi chút.
Luyện đan đến nửa đường, hắn ta chợt cảm thấy thủ pháp của Diệp Viễn cũng không phải là quá hoàn mỹ.
Hắn ta có thể ứng phó được, tâm trạng lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Vu Vân mừng thầm, cho rằng người này không đủ thể lực về sau rồi.
Suy cho cùng, việc luyện chế đan dược là một chuyện cực kỳ hao tâm tổn sức. Đối với Thiên Đế Cảnh mà nói, đúng là có hơi quá sức.
Nếu vậy, ở nửa chặng sau Diệp Viễn có thể càng kiệt sức hơn.
Như vậy, hắn ta vẫn còn cơ hội giành chiến thắng
Tuy nhiên, sự thật không như hắn ta mong đợi.
Thời gian trôi qua, Diệp Viễn vẫn vững vàng như ngọn núi.
Bất kể là thiết kế tinh xảo đến đâu, Diệp Viễn cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Vu Vân càng lúc càng hoảng sợ. Hắn ta dần nhận ra, Diệp Viễn không phải không đủ thể lực về sau, mà là đang nhường hắn ta.
Diệp Viễn đang muốn giữ thể diện cho hắn ta sao?
Loại thay đổi tinh tế này, nếu không phải đang trong quá trình luyện đan, thì không ai có thể nhìn ra được?
Trong mắt người khác, hai người họ là ngang tài ngang sức, khó phân cao thấp.
Nhưng trên thực tế, hắn ta vẫn kém hơn Diệp Viễn một chút.
Vào lúc Đại Đạo Pháp Tắc, một viên Đạo Đan nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung.
Toàn bộ mọi người có mặt gần như chết lặng.
Trận chiến này đã mang lại cho họ một tác động quá mạnh.
Lại có người có thể ngang tài ngang sức với Vu Vân Đại nhân.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười, chắp tay với Vu Vân nói: “Vu Vân tiền bối quả nhiên không hổ là đệ nhất cao thủ của Đan đạo, đẳng cấp này vãn bối xin bái phục.”
Đối với Vu Vân, Diệp Viễn không hề có ác ý.
Hắn đã từng nghe Huyền Cơ nói rằng Vu Vân có cống hiến rất lớn cho ‘Diệt Thần’ và là anh hùng của các tộc!
Sau khi Diệp Viễn đến Luyện Dược Đường, hắn phát hiện sự tôn kính mọi người dành cho Vu Vân không hề giả dối.
Có thể khiến Luyện Dược Đường đoàn kết một lòng tựa như một tấm vách sắt, tự thân chuyện này đã nói lên được rất nhiều điều.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng có nguyên tắc của hắn.
Đối với Đan Đạo, hắn cực kỳ nghiêm túc.
Hắn đấu đan, vốn không phải vì muốn thắng đối thủ mà là vì muốn luyện chế được một viên đan dược khác thường.
Dĩ nhiên hắn có thể đánh bại Vu Vân, nhưng nếu làm vậy, đan dược sẽ không thể hoàn thành ở mức tốt nhất.
Hai người cùng luyện đan, quan trọng nhất chính là sự hòa hợp.
Giống như trong một thùng gỗ có ván gỗ đo mực nước.
Mực nước của thùng gỗ cao cỡ nào, tất nhiên cũng không thể cao hơn vạch nước.
Vì vậy, Diệp Viễn chấp nhận lùi bước, hạ thấp thực lực của mình để phối hợp với Vu Vân, như vậy mới có thể luyện chế ra được một viên đan dược hoàn mỹ nhất.
Làm vậy, vừa có thể giữ thể diện của Vu Vân, lại có thể luyện thành đan, cớ gì mà lại không làm?
Hơn nữa hắn cũng đã so sánh được, thực lực của Vu Vân vẫn chưa bằng Dược tổ.
Với thực lực của Diệp Viễn, muốn thắng hắn ta là chuyện không hề khó.
Nhưng mà trước mắt, thực lực Đan Đạo của Nhân Tộc như vậy làm hắn khá thất vọng.
Vẻ mặt Vu Vân có chút khó hiểu, cố cười nói: “Nói thật, ban đầu khi Huyền Cơ huynh giao chức Tổng giáo quan cho ngươi, ta vẫn có chút không phục. Tuy nhiên, sau khi được chứng kiến thực lực của Cơ tiểu hữu, lão phu thật sự tâm phục khẩu phục. Chỉ bằng một tay đã thi triển thuật luyện đan đến xuất thần như vậy. Chức Tổng giáo quan này, ngươi hoàn toàn xứng đáng.”
Sự nhượng bộ của Diệp Viễn đã bảo toàn uy phong cho hắn ta.
Nếu hắn ta vẫn không chịu nhận tấm lòng này thì đúng là không biết điều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất