“Pháp... Pháp Tắc Thời Không!” Hắn ta tuyệt đối không thể ngờ được còn có người có thể khống chế Pháp Tắc Thời Không, hơn nữa còn là với cường độ mà hắn ta thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp!
Một bóng người chậm rãi từ trong sương mù đi ra, không ai thấy rõ dáng vẻ, rõ ràng là đang đứng trước mặt bọn họ nhưng không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt của người này!
Thâm sâu khó đoán!
Lúc này đám thiên tài thầm suy nghĩ trong lòng.
“Ngươi tên gì?” Người vừa đi tới lạnh nhạt hỏi.
Sắc mặt Thượng Hành rất khó coi nhưng vẫn trả lời lại: “Thượng… Thượng Hành.”
Trên mặt Diệp Viễn hiện lên ý cười, không ngờ hắn xuyên qua thời không lại đi tới lúc Thời Không Đại Tổ còn trẻ.
Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại thì Diệp Viễn cũng trở lại bình thường.
Thời Không Nghịch Loạn là võ kỹ nghịch thiên của Thượng Hành, hắn ở đời sau kích hoạt Thời Không Nghịch Loạn của Thượng Hành xuyên qua thời không đến đây chắc là có liên quan đến Thượng Hành. Có điều Thượng Hành lúc này còn rất non nớt, không thể sánh bằng Thượng Hành ngạo nghễ thiên hạ sau này.
Cho dù chỉ còn sót lại một chút ý thức thì khí thế độc nhất thiên hạ của hắn cũng không hề giảm chút nào.
“Ngươi có thể đồng thời lĩnh ngộ Pháp Tắc Thời Không, không tệ đâu!” Diệp Viễn cười nói.
Thượng Hành xấu hổ, không cam tâm nói: “Đại nhân đang châm chọc ta đấy à? Một chút đạo hạnh chẳng quan trọng này của ta ở trước mặt ngài có là gì đâu?”
Diệp Viễn cười nói: “Bây giờ ngươi không bằng ta, nhưng tương lai tất nhiên có thể thành người có năng lực! Đánh với Thuỷ tổ Thần Tộc thôi có gì phải sợ chứ?”
Thượng Hành nghe thấy chí hướng của mình thì rất kích động, nhưng sau đó lại chua xót cười, nói: “Đại nhân suy nghĩ nhiều rồi, hai môn sức mạnh Pháp Tắc này quá thâm thuý, bây giờ vãn bối đã cảm thấy có vẻ hơi lấy trứng chọi đá rồi.”
Diệp Viễn không nói tiếp, mà hỏi: “Vậy các ngươi tự ý xông vào cung Vấn Thiên là có chuyện gì?”
Thượng Hành vừa nghe nhắc đến chuyện này đã hăng hái lên hẳn, nhưng sau đó nhớ lại thực lực của Diệp Viễn thì lại xẹp lép xuống như quả bóng bị xì hơi.
Ban đầu bọn họ định khiêu chiến Diệp Viễn, nhưng vừa rồi Diệp Viễn còn chưa ra tay mà chỉ điều động một chút sức mạnh Pháp Tắc mà hắn ta đã không chống đỡ được rồi. Bản lĩnh cỡ ấy đúng là không thể tưởng tượng nổi, nếu như Diệp Viễn muốn giết hắn ta thì chỉ là chuyện trong tưởng tượng mà thôi.
“Đại nhân, ngài thân là Tổng giáo quan, nhưng năm năm qua chưa bao giờ xuất hiện, không khỏi khiến thiên tài các tộc nản lòng!” Thượng Hành cứng rắn nói.
Diệp Viễn nghe xong thì cười nói: “Mới có năm năm thôi mà cũng không chờ nổi rồi sao? Các ngươi đúng là không kiên nhẫn chút nào!”
Thượng Hành cười khẩy: “Ai mà biết đại nhân ngài nghĩ cái gì chứ? Nếu chúng ta không xông vào cung Vấn Thiên thì e là mười năm nữa hay thậm chí trăm năm nữa đại nhân cũng sẽ không xuất quan đâu nhỉ? Huyền Cơ đại nhân mời ngài về để làm Tổng giáo quan chứ không phải mời ngài đến đây để tự tu luyện một mình, Tổng giáo quan là phải bồi dưỡng nhân tài cho Nhân Tộc! Chỉ một mình ngài mạnh thì làm sao có thể đối phó với Thần Tộc hùng mạnh được chứ?”
Diệp Viễn im lặng.
Hắn có thể cảm nhận được quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ của Thượng Hành, sự cố chấp đó dường như đang muốn xé lồng ngực xông ra ngoài luôn vậy. Những người trước mặt này cũng vậy, chính là sự khát khao sức mạnh như thế mới khiến cho bọn họ trở nên mạnh như vậy chăng?
Thượng Hành thấy Diệp Viễn im lặng còn tưởng rằng hắn đuối lý rồi nên đắc ý nói tiếp: “Không còn gì để nói nữa đúng không? Loại người như ngài không xứng làm tổng giáo quan! Ngài chính là sâu mọt của ‘Diệt Thần’!”
Lời này nói ra có hơi tàn nhẫn.
Diệp Viễn nhìn Thượng Hành, cười nói: “Thế à? Các ngươi đi theo ta.”
Diệp Viễn nói xong thì xoay người bay đến cung Vấn Thiên.
Mọi người không hiểu gì nhưng vẫn đi theo Diệp Viễn.
“Tên này lại muốn giở trò gì nữa đây?”
“Ngươi chết chắc rồi Thượng Hành! Vừa rồi ngươi nói năng hung hăng như vậy chắc chắn hắn sẽ làm khó dễ ngươi cho xem!”
“Hừ! Sợ gì chứ, ta chỉ nói sự thật mà thôi!”
Những người đi theo phía sau thì thầm bàn tán, nhưng mà sau khi đi vào cung Vấn Thiên thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Đây… Đây là cái gì vậy?”
Thượng Hành hoàn toàn ngây ra nhìn cảnh tượng đang hiện ra trước mắt mình.
Đó là một đại trận vô cùng phức tạp và tinh thâm, vừa nhìn thì cảm giác giống như lạc vào một giấc mộng trong biển cả bao la, xa hoa mà lộng lẫy, dùng mắt thường không thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Cho dù là Văn Thủy Thiên Đế thì lúc này cũng hoàn toàn ngẩn người. Hoá ra năm năm nay người này trốn ở trong đây là để mày mò làm ra thứ này ư?
Diệp Viễn đứng khoanh tay, cười nói: “Chẳng phải các ngươi muốn trở nên mạnh hơn sao? Trận pháp này có thể giúp các ngươi! Ta vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để có thể đem hiểu biết của ta về sức mạnh của Pháp Tắc truyền cho các ngươi một cách nhiều nhất. Nhưng mà mỗi ngày giảng đạo cho các ngươi thì cũng không phải cách hay, có một số việc chỉ có thể cảm nhận, lời nói không thể truyền đạt được. Bây giờ ta đã dung nhập tất cả kiến thức cả đời ta vào trong trận pháp này, chỉ cần các ngươi có đủ thiên phú thì có thể lĩnh ngộ được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất