Trước giờ Diệp Viễn bày trận đều chỉ làm một lần là xong, lần này phải tốn năm năm để bố trí một trận pháp thì có thể thấy trận pháp này phức tạp đến mức nào. Năm năm này có thể nói là hắn đã dốc hết sức lực, vì để có thể dung nạp lượng kiến thức lớn nhất và Pháp Tắc Bản Nguyên vào trận thật sự phải tốn rất nhiều sức lực.
Đại Trận Truyền Thừa này không chỉ chứa những kiến thức tu luyện của hắn mà còn có cả phương pháp tu luyện Ngũ Hành Pháp Tắc và Lôi Điện Pháp Tắc nữa.
Tuy Diệp Viễn không tu luyện Ngũ Hành Pháp Tắc nhưng hắn đã từng đấu với Vạn Chân cho nên đối với sự cân bằng của Ngũ Hành Pháp Tắc cũng có lý giải độc đáo riêng. Tuy cảnh giới của hắn không cao, nhưng mà tầm mắt lại cực cao, có thể nói là tầm nhìn xa trông rộng không ai sánh được.
Hắn đứng cao ngang trời!
Hàng nghìn hàng vạn đại đạo, nhưng lúc đạt tới cực hạn cũng là trăm sông đổ về một biển. Cho dù là Pháp Tắc nào thì cuối cùng cũng đều là “Đạo”. Hắn không tu Ngũ Hành, nhưng việc đó không hề cản trở hắn dùng trận pháp giúp người khác tu luyện Ngũ Hành. Tuy là Đại Trận Truyền Thừa thật sự rất rườm rà, nhưng xét đến cùng cũng chỉ có mười tám đại trận!
Sau khi Diệp Viễn bày trận xong cũng thấy kinh sợ.
Mười tám đại trận này chẳng lẽ ứng với mười tám Đại Tổ sau này?
Chẳng lẽ mười tám Đại Tổ đều là do trận pháp này bồi dưỡng ra ư?
“Chẳng phải các ngươi muốn trở nên mạnh mẽ sao? Vậy thì thử đi, ta rất muốn xem thử trong các ngươi ai là người có thiên phú cao nhất đấy.” Diệp Viễn nói với vẻ mặt nghiền ngẫm.
Vẻ mặt này của Diệp Viễn đã kích động toàn bộ những người ở đây.
Chẳng phải các ngươi nói ta không dạy sao, bây giờ đã đưa phòng cho các ngươi rồi có bản lĩnh dọn vào ở hay không thì phải xem bản thân các ngươi rồi.
Thượng Hành cắn răng nói: “Ta lên trước!”
Nói xong thì hắn ta nhảy vào bên trong trận.
Phụt!
Thượng Hành vừa mới vào đã bị đánh bay trở ra, bị thương nặng ói máu. Nhóm thiên tài khiếp sợ, phải làm sao mới được đây?
Diệp Viễn nhìn Thượng Hành nói: “Mới bắt đầu đừng quá gấp gáp! Với căn cơ của ngươi mà muốn đánh thẳng vào trận ư? Trận này cần phải bắt đầu từng bước một, nếu như mới bắt đầu mà đã xông thẳng vào thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Thượng Hành buồn bực nói: “Vì sao ngài không nói sớm?”
Diệp Viễn cười nói: “Vì để cho ngươi chịu đau đấy.”
Thượng Hành trợn mắt, nhưng cũng tự biết là mình đuối lý nên cũng không dám cãi lại.
Nhóm thiên tài cùng đi vào trận, ai nấy đều cẩn thận từng bước một. Mỗi người đều tự lựa chọn Đại Trận Truyền Thừa mà mình am hiểu nhất để đi vào.
Lúc Thượng Hành ở trong trận pháp càng lâu thì càng hoảng sợ nhận ra.
Đại Trận Truyền Thừa Không Gian giống như đo ni đóng giày thiết kế riêng cho hắn ta vậy. Diệp Viễn không phải đưa Pháp Tắc Không Gian của hắn vào trong trận mà là thiết kế ra bộ phương pháp huấn luyện! Dựa theo phương pháp huấn luyện này hắn ta có thể hiểu được Pháp Tắc Không Gian nhanh chóng và sâu sắc hơn.
Nói cách khác, Diệp Viễn đang dạy hắn cách để nắm giữ Pháp Tắc Không Gian chứ không phải dạy hắn Pháp Tắc Không Gian là gì.
Thượng Hành vô cùng hoảng hốt, người có trình độ cao đến mức nào mới có thể bố trí ra trận pháp nghịch thiên như vậy chứ?
Văn Thủy Thiên Đế cũng tinh mắt nhanh chóng nhìn ra manh mối, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn đã không giống với trước kia nữa.
“Đại nhân, ngài đúng là đã lập được công lao để đời rồi! Ta thấy có vài người đã có thu hoạch không nhỏ. Đại Trận Truyền Thừa của đại nhân quả là làm cho người ta mở rộng tầm mắt! Lão phu chưa bao giờ thấy Pháp Tắc lại có thể được truyền thừa bằng cách này!” Văn Thủy rất ngạc nhiên và khâm phục Diệp Viễn.
Đại Trận Truyền Thừa đối với những thiếu niên thiên tài đó như là nắng hạn gặp mưa rào! Hình thức huấn luyện như vậy sẽ mở ra cho bọn họ một cánh cửa, bước vào cánh cửa đó sẽ tìm được thu hoạch lớn nhất cuộc đời mình.
Hiệu quả có thể nói là dựng sào thấy bóng!
Diệp Viễn cười nói: “Cho người con cá không bằng dạy người cách câu cá, con đường của mỗi người không giống nhau, lĩnh hội Pháp Tắc cũng không giống nhau. Công pháp tuy tốt nhưng thành tựu có hạn, dạy họ phương pháp tu luyện để họ tự tìm ra Đạo của mình mới chính là con đường đúng đắn!”
Văn Thủy ngạc nhiên, thấm thía nói: “Hay cho câu cho người con cá không bằng dạy người câu cá! Huyền Cơ đại nhân quả nhiên là người nhìn xa trông rộng, để đại nhân làm Tổng giáo quan quả là đúng đắn, ngày lật đổ Thần Tộc sắp tới rồi!”
Diệp Viễn cũng cười nhưng không nói gì.
Năm năm nay bản thân hắn cũng có thu hoạch rất lớn, càng thêm tinh thông Pháp Tắc Thời Không, đây cũng là nguyên nhân lúc nãy nhóm thiên tài không thể nhìn rõ mặt của Diệp Viễn. Cho dù hắn không điều động Sức Mạnh Thời Không thì cũng giống như đang ở bên trong nó vậy, cho nên đương nhiên là người bên ngoài không nhìn được rồi.
Để có thể bố trí ra mười tám đại trận này cần phải tốn rất nhiều công sức, việc lần này đối với Diệp Viễn mà nói cũng tương đương với một lần huấn luyện. Đứng ở góc độ của hắn càng khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng năm năm trôi qua Diệp Viễn cảm nhận được vận mệnh báo hiệu thời điểm hắn phải rời đi có lẽ không còn xa nữa rồi.
Cuối cùng, Văn Thủy cũng không nhịn được mà đi vào trong trận.
Diệp Viễn chỉ ở bên cạnh lẳng lặng quan sát nhóm thiên tài.
Một tháng sau đã có nhiều người không thể kiên trì nữa, khi đã nhồi nhét lượng kiến thức quá lớn mà không tiêu hóa kịp thời thì sẽ đến lúc không chịu nổi nữa, họ cần phải ra ngoài để có thời gian tiêu hóa hết những kiến thức mới đó thì mới có thể tiến bộ được.
Những người ra ngoài càng sớm thì chứng tỏ thiên phú càng kém, ra càng muộn thì chứng tỏ thiên phú càng tốt. Quả nhiên Thượng Hành là người cuối cùng ra khỏi trận, Pháp Tắc hắn ta lĩnh ngộ là khó nhất nhưng lại là người kiên trì lâu nhất. Khó trách sau này Thượng Hành lại có thể trở thành Thời Không Đại Tổ.
“Đại nhân, ta sai rồi!”
Sau khi Thượng Hành rời khỏi trận thì chuyện đầu tiên không phải vui mừng, mà là xấu hổ đi đến trước mặt Diệp Viễn cung kính nhận sai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất