Vì vậy một trăm vị Đại Năng này của Giản gia sẽ tuẫn táng cùng hắn ta.
Giản gia đúng là một gia tộc khiến người ta phải khâm phục.
Diệp Viễn thấy bên cạnh Giản Như Phong còn có một đứa trẻ, dáng vẻ mơ hồ giống với thế hệ sau của Huyền Cơ Thiên Đế.
Trong lòng Diệp Viễn ngạc nhiên, không nghĩ đến lại có thể gặp được thế hệ sau Huyền Cơ ở nơi này.
Giản Như Phong đứng ngạo nghễ, ánh mắt nhìn lướt qua những thiên tài lộ ra vẻ an ủi vui mừng.
Nhìn thấy những thiên tài này ai nấy đều trở nên mạnh mẽ, mới là động lực khiến hắn ta bằng lòng lấy thân hiến đạo.
Những người này chính là tương lai của Nhân Tộc.
“Xem ra các ngươi tiến bộ nhanh chóng như vậy, bổn tổ đã yên lòng! Bổn tổ lấy thân hiến đạo vốn không được coi là chuyện to tát gì. Chỉ có điều hôm nay gọi các ngươi đến đây là muốn lấy cái chết của ta đánh thức nhiệt huyết trong lòng mỗi người các ngươi, nếu chống lại sẽ phải chết! Hôm nay bổn tổ hiến đạo, ngày khác hầu hết mọi người trong số các ngươi cũng cần lấy làm như vậy!”
“Các ngươi hãy nhớ kĩ, chết rất dễ nhưng người còn sống phải chịu trách nhiệm bước tiếp! Gánh nặng trên vai các ngươi sẽ nặng nề hơn trăm ngàn lần so với bổn tổ! Mong rằng bắt đầu từ hôm nay các ngươi phải cố gắng tu luyện gấp trăm ngàn lần hơn nữa, để đổi lấy hy vọng tương lai cho các tộc! Các ngươi có nghe rõ không?”
Giản Như Phong nhấn mạnh từng câu từng chữ, chấn động tâm hồn.
Những thiên tài có mặt tại đó ai nấy đều nghẹn ngào.
Vẻ khí phách hào hùng của Giản Như Phong cảm nhiễm tất cả những ai có mặt tại đó, kể cả Diệp Viễn.
Giây phút này dường như máu trong cơ thể hắn cũng đang sôi trào.
Thật sự rất muốn giữ lại những người đáng yêu này cũng kề vai sát cánh chiến đấu.
Diệp Viễn đã nghĩ như vậy.
Nhưng hắn cũng biết, đó là điều không thể, bởi vì cảm giác hắn phải rời khỏi đây ngày càng mãnh liệt.
Dường như hắn có thể cảm nhận được một sự kêu gọi kỳ lạ.
“Đã nghe rõ rồi!”
Tiếng hô đáp lại như tiếng sấm vang rền.
Giản Như Phong nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh mình, trong mắt chợt hiện lên vẻ cưng chiều.
“Nó tên là Giản Hạo Nhiên, nhi tử của bổn tổ, mang trên mình dòng máu của bổn tổ, sau khi ta chết đi nó sẽ là Huyền Cơ Thiên Đế đời tiếp theo!” Giản Như Phong nói.
“Ta thề dù có chết cũng sẽ bảo vệ công tử Hạo Nhiên!” Tất cả thiên tài dõng dạc hô lên.
Giản Như Phong lại lắc đầu nói: “Nam tử Giản gia chúng ta không có đồ bỏ đi! Hạo Nhiên tuy rằng con vẫn còn nhỏ nhưng chí lớn của cha chưa cạn, cần con tới hoàn thành! Con có làm được không?”
Mặc dù Giản Hạo Nhiên còn nhỏ nhưng dưới sự ảnh hưởng của Giản Như Phong đã có được phong phạm của đại tướng.
Hắn ta vẫn còn chưa lột bỏ được vẻ trẻ con, nói bằng giọng non nớt: “Giản gia ta chiếm khí vận của Nhân Tộc, trước lo nỗi sầu của thiên hạ, sau vui cùng hạnh phúc của chúng sinh! Cung cúc tận tụy, chết không hối tiếc!”
Giản Như Phong cười lớn nói: “Ha ha ha, quả nhiên là nhi tử ngoan của ta!”
Trong nghịch cảnh như vậy, Giản gia có thể trở nên lớn mạnh như vậy, quả thật đã chiếm hết khí vận của Nhân Tộc.
Nhưng Giản Như Phong lại không hề cảm thấy vui mừng vì điều đó, trái lại lấy khí vận của Giản gia báo đáp lại Nhân Tộc, điều này thật sự đáng ca ngợi và xúc động.
Trong lòng Diệp Viễn vô cùng cảm động, Giản Hạo Nhiên nói như nào thì làm đúng như vậy.
Dẫu cho trải qua hàng trăm triệu năm, hắn ta cũng chưa từng thay đổi sơ tâm.
Người Giản gia thật sự rất giỏi!
Đột nhiên ánh mắt Giản Như Phong nhìn về phía Diệp Viễn, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Đã mấy ngày hắn ta chưa gặp Diệp Viễn, bây giờ gặp mặt lại phát hiện khí tức trên người hắn xảy ra thay đổi rất lớn.
Rõ ràng Diệp Viễn người này đứng đó nhưng lại cho hắn ta một cảm giác không hề chân thực.
Như thể hắn tách biệt ở bên ngoài thế giới này vậy!
Hắn ta không khỏi nghĩ tới lời đồn thổi kia, lẽ nào… là thật?
Nhưng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Diệp Viễn, ngươi... có thể ở lại cứu các tộc khỏi nước sôi lửa bỏng hay không?” Giản Như Phong có chút không chắc chắn mở miệng hỏi.
Hóa ra hắn ta vô cùng coi trọng Diệp Viễn.
Có hắn ở đây hắn ta mới yên tâm rời khỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất