Có lẽ mấu chốt để Nhân Tộc có thể nổi dậy hay không chính là nằm bên trong năm tòa đại trận này!  

 

Diệp Viễn cười nói: “Ngươi sai cái gì?”  

 

Thượng Hành cảm thấy rất xấu hổ, nói: “Đại nhân là người cao thượng, đệ tử không nên trách oan đại nhân!”  

 

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Các ngươi có khát khao trở nên mạnh mẽ hơn không có gì sai cả, chuyện lúc trước ta chỉ đùa với ngươi thôi. Sau này ngươi và ta vẫn còn có một đoạn duyên phận, là một đoạn duyên phận vượt qua thời không.”  

 

Thượng Hành nghe ra trong lời nói của Diệp Viễn còn có ý tứ sâu xa khác thì ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ đại nhân không dẫn đầu mọi người chống lại Thần Tộc ư? Nếu có đại nhân ở đây thì tương lai thiên hạ sẽ là của chúng ta!”  

 

Hắn ta tự cho mình là người đã có thiên phú cực cao nhưng khi đứng ở trước mặt Diệp Viễn thì có là cái gì đâu chứ, Diệp Viễn mới thật sự là tương lai của Nhân Tộc!  

 

Diệp Viễn cười khổ: “Ta cũng muốn kề vai chiến đấu cùng các ngươi, nhưng tiếc là… Có một số việc ta không thể khống chế được! Nhưng ngươi yên tâm, có những việc không thể trốn tránh, cho dù ta ở đâu thì cuối cùng vẫn sẽ phải đánh một trận với Thần Tộc thôi!”  

 

Nhóm thiên tài không hiểu ý của lời nói đó là gì, nhưng nghe có vẻ giống như muốn rút lui, chẳng lẽ Tổng giáo quan sợ sao?  

 

Bọn họ không hiểu Thời Không Nghịch Loạn là gì, bởi vì, chính bản thân Diệp Viễn cũng không thể giải thích được.

“Đại nhân, trừ khi ngài sợ chết?”  

 

Thượng Hành vừa mới nhận lỗi, lúc này vẻ mặt trở nên âm trầm.  

 

Hắn ta không tán thành với hành vi tham sống sợ chết này của Diệp Viễn.  

 

Diệp Viễn không khỏi bật cười ra tiếng nói: “Sau này ngươi sẽ biết.”  

 

Thượng Hành sa sầm mặt nói: “Hừ! Đều lý do lý trấu! Ai mà biết trước được chuyện tương lai chứ? Ngay cả Huyền Cơ đại nhân cũng không thể tính được những chuyện sau này, sao ngài lại biết chứ? Thậm chí ngài còn không dám để lộ khuôn mặt thật cho người khác biết.”  

 

Diệp Viễn vỗ vai hắn ta rồi cười nói: “Ta đã nói rồi, sau này ngươi sẽ biết. Duyên phận giữa ta và ngươi chưa dứt.”  

 

Diệp Viễn nói xong xoay người rời khỏi, để lại đám người với vẻ mặt mê mang.  

 

Có được đại trận truyền thừa, cung Vấn Thiên lập tức trở thành nơi truyền thừa.  

 

Mỗi ngày đều có rất nhiều thiên tài tụ tập ở đây, tu luyện bên trong đại trận truyền thừa.  

 

Nơi này đã biến thành công xưởng chế tạo cường giả.  

 

Mấy người Huyền Cơ cùng Vu Vân biết chuyện này, ai nấy đều tỏ ra vui mừng ngạc nhiên một cách lạ thường.  

 

Lúc này không ai còn phản đối quyết định này của Huyền Cơ nữa, trái lại họ cảm thấy hắn ta cực kỳ sáng suốt.  

 

Còn về phần Diệp Viễn, quãng thời gian này hắn đều ở ẩn rất ít ra cửa hay lộ mặt, vì vậy trở nên vô cùng thần bí.  

 

Nhưng không lâu sau, lại đã xảy ra một chuyện khiến tất cả những người đứng đầu ‘Diệt Thần’ đều cảm thấy áp lực.  

 

“Phụt!”  

 

Giản Như Phong nôn ra máu tươi, cả người trông vô cùng hốc hác.  

 

Đây đã là lần thứ bảy trong ngày hôm nay hắn ta nôn ra máu rồi.  

 

Quãng thời gian này, số lần hắn ta nôn ra máu rõ ràng tăng lên nhanh chóng, khiến cho cả ‘Diệt Thần’ đều bao trùm bầu không khí ảm đạm.  

 

“Không phải ngươi nói ít nhất vẫn còn mấy ngàn năm nữa sao? Tại sao… lại sẽ như vậy?” Sắc mặt Vu Vân khó coi nói.  

 

Khuôn mặt Giản Như Phong tiều tụy nhưng tinh thần lại rất tốt, hắn ta cười nói: “Ha ha, lão hữu đây là chuyện tốt! Với trí thông minh của ngươi lẽ nào còn không đoán ra được vì sao ư?”  

 

Vu Vân cau mày giây lát, đột nhiên mở to mắt kinh ngạc nói: “Ngươi nói Cơ tiểu hữu làm ra đại trận truyền thừa khiến cho khí tức của những thiên tài Thiên Ẩn Thế Giới tăng vọt, bây giờ tăng thêm gánh nặng cho ngươi từ đó mới thúc đẩy ngày này đến nhanh như vậy?”  

 

Giản Như Phong khẽ gật đầu: “Tiểu tử này đúng là kỳ tài, có hắn ở đây không cần phải sầu lo cho sự nghiệp lớn lao của chúng ta nữa?”  

 

Vu Vân cau mày nói: “Nhưng ngươi có cảm thấy gần đây hắn có hơi kỳ lạ không? Ta nghe thuộc hạ kể lại chính hắn đã nói rằng mình sẽ không tham gia vào trận đại chiến với Thần Tộc! Lẽ nào hắn là kẻ tham sống sợ chết?”  

 

Giản Như Phong xua tay nói: “Lẽ nào kẻ tham sống sợ chết sẽ dũng cảm xông vào cung Tuần Thiên một mình sao? Lão hữu, ngươi dặn dò bên dưới ba ngày sau một trăm người của Giản gia ta sẽ lấy thân hiến đạo, mãi mãi phong tỏa Thiên Ẩn Thế Giới.”  

 

Vẻ mặt Vu Vân chợt thay đổi, trong mắt ngấn lệ nói: “Nhất định phải nhanh như vậy ư?”  

 

Giản Như Phong cười nói: “Sớm hơn hay muộn hơn một ngày thì lại như thế nào chứ? Chuyện gì phải đến cũng sẽ đến. Đúng rồi kêu Diệp Viễn cũng tới, ta có mấy lời muốn dặn dò hắn.”  

 

Ba ngày sau mấy trăm ngàn thiên tài hội tụ.  

 

Một trăm vị Đại Năng của Giản gia đứng phía sau Giản Như Phong im lặng không lên tiếng.  

 

Rất nhiều thiên tài đã nước mắt lưng tròng.  

 

Sự yên tĩnh lúc này tựa như khúc dạo đầu của bài ca bi thương.  

 

Mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.  

 

Diệp Viễn nhìn cảnh này trong lòng không khỏi buồn bã.  

eyJpdiI6IjdSSDVWSlVMSkk2Vml5bFNIUXk5enc9PSIsInZhbHVlIjoiaGJOcGpFMTFKRWZFc0w1Z2VxT2h6QzJucVNSYzNLbktvaWo4YWVhVlFicUtCZHJVUXJSU3VzNEhqaFhrQ3VxUiIsIm1hYyI6Ijg1OGQ3NmI4MmY0YTk3YzlhZWFiYzI2OTM4N2U2MDkzNDk1OTAyYmZhYWNiNmQ3NjAzYjFiODVkMjc4NzQ4NTgifQ==
eyJpdiI6IjV2MGFcL3ExN3BDMFlwUkRxbGNvSzRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNacE1TNmN2RWRJaGJpZWZRZ05pb1hzTnBZSkNrUndVRXBkaVpVNmtadTRLQU1nNGVET3NTRk5mY3c1VHdld1wvYVhCcjVUZ1RqVEJnYWN4U0lFdmphMlhyTXp1eUQyZ1h6YXYrdzBtelcwZ1o3YzNDeEpjUnNKV0FNbmV0QzNYNkZleEZnMHJuRVFIcmZnSnRFS1ZQTWVZVkNSV2xhYVdsR2xVeEVtYTJvK09YMFZOdmxzU3RpajJlVzByY3ljcHZlSXRWVEtsTVFKcWZ0dEhxXC95ZkpQc01HU3IxbmphRXNhbEU3c01FUFBIOHYwM2s0VDQzdVN6VktrNTlKVmtpSXZHSU03czNhTzRlVGhIcCtqdVR3aWZtSDF4T3lNQk12VUZwQW0yOUNqaVU2R3ErS0d6S3d3dk1LYmFmZE1lWG1zdEt6eDd1QU9lOG9Nc1lrOXRuUUlRPT0iLCJtYWMiOiIzYWMxZjYyNjQ3YTgxMzVlOGMwODQ4MTY0ODRiOTU5YTczMWQyOTJhYzI1MzI0NGY5N2E3OTc2NTkwNDhkMjg2In0=

Huyền Cơ Thiên Đế là vị Đại Năng đứng đầu hiện tại, nhưng sức lực của một mình Huyền Cơ Thiên Đế lại không đủ để che chắn thiên cơ. 

Ads
';
Advertisement