Đáp án đã rất rõ ràng, họ dự định tiếp tục lùi nữa!
Không phải họ không nắm rõ tình thế, mà những người này vẫn còn ôm ấp hy vọng chờ đợi may mắn.
Trời sập xuống, không phải vẫn còn người trong tộc họ đấy sao?
Nhưng những người này lại không hề biết trước được, năm tháng tàn khốc ra sao!
Đoạn lịch sử kia đã bị bám phủ bụi quá lâu rồi!
Mặc dù bây giờ bị nhấc lên, họ vẫn cảm thấy có thành phần khen ngợi.
Diệp Viễn nhếch môi cười, nói: "Đại quân Thần tộc sẽ một đường giết chóc đến Trung giới! Một ngày nào đó, sẽ đến lượt người trong bộ tộc của các ngươi! Các ngươi cũng không được dùng loại ánh mắt như thế này nhìn ta, cuộc chiến Diệt Thế lần trước, nhân số của Thần tộc đã bị thiệt hại đáng kể! Vì thế lần này, đương nhiên họ sẽ không tái phạm sai lầm như trước nữa! Họ chỉ cần giết dần giết mòn, đợi đến một ngày nào đó, chúng ta phát hiện số lượng của mình không còn đủ để đối phó với họ nữa, thì hối hận cũng đã muộn!"
Không thể nói, lời Diệp Viễn nói ra rất có sức thuyết phục.
Chỉ là như thế vẫn chưa đủ!
Thạch Phá Thiên trầm giọng nói: "Thanh Thánh đại nhân, không phải trong mỗi tộc người đều có chiến lực giống như ngài! Nếu khai chiến toàn diện, chúng ta cơ bản không phải là đối thủ của Thần tộc!"
"Đúng đấy, chúng ta cùng từng giao đấu với Thần tộc mấy hiệp liền cũng bị thua trận, người chết và người bị thương rất nặng nề!"
Thạch Phá Thiên đại diện nói lên suy nghĩ của thủ lĩnh các tộc.
Họ không dám đối địch cơ bản chỉ vì lý do duy nhất là thực lực của Thần tộc quá mạnh mẽ!
Diệp Viễn thấy lửa thiêu gần đủ rồi, mới cười nói: "Nếu như, ta có thể giúp các ngươi đánh thắng trận này thì sao?"
Lời nói này cũng không gây quá nhiều sóng lớn, ngược lại Thạch Phá Thiên lại nở nụ cười xem thường, đáp: "Thanh Thánh đại nhân, ta biết thiên phú xuất chúng của ngài! Nhưng chiến đấu dưới dạng quy mô lớn như này, cũng không phải là chỉ một mình ngài chiến đấu! Ngay cả khi ngài rơi vào trận địa địch cũng sẽ thập tử nhất sinh! Thế ngài dựa vào đâu mà dám nói giúp được chúng ta đánh thắng trận này?"
Diệp Viễn nhếch môi cười, cao ngạo nói: "Chỉ bằng... Ta là Thanh Thánh!"
"Ha ha ha..., chúng ta gọi ngài một tiếng Thanh Thánh đại nhân là xem trong mặt của Huyền Cơ đại nhân mà thôi! Gọi ngài một tiếng Luân Hồi Thủy tổ là nể mặt cho Long Dực huynh! Nhưng chỉ bằng cái danh này, mà ngài nghĩ người trong toàn bộ tộc chúng ta sẽ bán mạng vì ngài sao?" Thạch Phá Thiên cười lớn, nói.
Không phải vì hắn ta ngông cuồng, mà khi có người lệnh hắn đánh cược toàn bộ mạng sống của nhân tộc, hắn ta không muốn!
Ở trong mắt hắn, Diệp Viễn thật sự quá buồn cười!
Chỉ là hai chữ "Thanh Thánh" lại muốn nhiều người như thế bán mạng vì hắn sao?
Nhưng Diệp Viễn lại không để ý cho lắm, hắn không nhanh không chậm nói với chất giọng êm tai.
Hắn càng nói, trên mặt mọi người càng bày ra vẻ khiếp sợ tột cùng!
Đến cuối cùng, đôi mắt của mọi người càng ngày càng sáng rực lên, thậm chí còn lộ ra vẻ phấn khích.
Rất hiển nhiên, họ đã bị Diệp Viễn thuyết phục rồi!
“Liên quân Vạn Tộc ngày nay so với trận chiến diệt thế lần trước quả là mạnh hơn rất nhiều! Đám người này, căn bản cũng không chịu nổi một đòn!”
Đỉnh núi Cao Sơn, Thiên Hợp đứng chắp tay chỉ điểm giang sơn.
Vừa rồi, đại quân Thần Tộc lần nữa đập tan đại quân liên minh, đánh đâu thắng đó.
Hắn đứng đây, từ trên cao nhìn về phía xa, đem tất cả thu hết vào tầm mắt, quả thật là hùng vĩ.
Cách đây ba tháng, hai bên chính thức khai chiến!
Trong ba tháng, trải qua hàng chục các trận chiến lớn nhỏ, liên quân Vạn Tộc căn bản không có cách nào ngăn cản được vó sắt của Thần Tộc.
Đại quân Thần Tộc một đường tiến về hướng Đông, gần tới đường ranh giới Tây – Trung.
Liên quân Vạn Tộc vừa đánh vừa lui, căn bản nhìn không ra bộ dáng là đang chiến đấu.
“Nhưng mà đại nhân, đến bây giờ Diệp Viễn vẫn không xuất hiện, chỉ sợ hắn ta không dám lộ mặt, chúng ta cứ tiếp tục đánh tới, một khi đánh đến Trung giới, sợ rằng sẽ kinh động đến các phe Đạo Tổ!” Vũ Tần lo lắng nói.
Thời gian này là thời gian cả hai bên cực kỳ nhạy cảm.
Một khi Đạo Tổ động thủ thì chính là cục diện chết chóc.
Mấu chốt chính là, các đại chí tôn của Thần Tộc nhất định sẽ không đối phó với Đạo Tổ.
Trận chiến trước đó giữa Thiên Kình và Đạo Tổ khiến Nhân Tộc sợ hãi kiêng dè.
Nhưng Thần Tộc cũng ý thức được thực lực của Đạo Tổ cực kỳ cường đại!
Thiên Hợp nghe xong liền cười lớn: “Ha ha ha…Vũ Tần, ngươi cũng quá coi thường bản tôn rồi! Ngươi nhìn xem, từ chỗ này đi về phía trước là nơi nào vậy?”
Vũ Tần sửng sốt một chút rồi nói: “Đi thêm về phía trước là dãy núi Bát Không rồi! Đại nhân, lẽ nào người còn có diệu kế khác à?”
Thiên Hợp cười nói: “Vũ Tần, năng lực quan sát toàn cục diện của ngươi vẫn còn kém một chút! Ngươi lại nhìn lần nữa xem, đại quân Thần Tộc chúng ta bây giờ có hình dạng gì?
Vũ Tần ngờ vực nhìn về phía xa.
Thị lực của đám cường giả cực kỳ tốt, vừa nhìn đã nhìn ra hình dạng của đại quân.
Đột nhiên hắn kinh ngạc nói: “Đại nhân, đại quân của chúng ta, giống như một… cái túi!”
Lúc này đại quân Thần Tộc giống như một chiếc túi cực lớn, nắm gọn mọi thứ của liên quân Vạn Tộc.
Nhìn từ phía xa, giống như một chiếc túi bao bọc lấy liên quân Vạn Tộc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất