Lần nữa đến núi Bát Không, nơi đây đã không còn phồn vinh như trước.
Lúc trước, cường giả ở núi Bát Không ngộ đạo nhiều vô kể.
Nhưng hiện tại, núi Bát Không im ắng, những cường giả kia sớm đã không rõ tung tích.
Đây là cánh cửa để tiến vào Trung Giới, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Ở đây ngộ đạo so với tìm chết cũng chẳng có gì khác nhau.
Tất nhiên, luôn luôn có những người hai tai ko nghe việc ở ngoài cửa sổ, chỉ chú tâm đọc sách thánh hiền, trên núi Bát Không vẫn có lác đác một vài người.
Diệp Viễn ngước đầu nhìn, vô số cấm chế trước mắt trong mắt Diệp Viễn cũng chỉ là một quang cảnh khác.
Năm đó hắn ở núi Bát Không ngộ đạo, hiểu biết vẫn còn quá nông cạn, căn bản không có cách nào phát hiện được trung tâm của cấm chế to lớn này.
Bây giờ hắn quay lại, cấm chế này trong mắt hắn đã không còn thần bí như trước kia nữa rồi.
Bởi vì gốc rễ của trận đạo chính là do hắn ta truyền xuống!
Đương nhiên không thần bí đến mức như vậy cũng không có nghĩa là trận cấm chế này đơn giản.
Thiên trận Đại Tổ chí cao tồn tại ở tầng quy tắc, lực cấm chế này có thể so với người thường hay sao?
Lần này Diệp Viễn không phải đến để ngộ trận, mà là đến để tiếp quản đại trận kinh thiên này!
“Ồ, đây không phải là Diệp Viễn tiểu hữu sao? Thời buổi loạn lạc thế này sao ngươi lại chạy về núi Bát Không vậy?” Đột nhiên cách đó không xa truyền tới một giọng nói kinh ngạc.
Diệp Viễn nhìn qua, giống như năm đó trước khi rời đi Tu Vân Thiên Đế đã cùng hắn nói chuyện ở núi Bát Không ngộ trận.
Không nghĩ tới, người này vẫn còn ở đây ngộ đạo.
Diệp Viễn đáp: “Hóa ra là Tu Vân đạo hữu!”
Tu Vân nhìn chăm chú, không khỏi hít lạnh một hơi.
Mới đó nghìn năm không gặp Diệp Viễn lại có thể đạt tới Đỉnh Phong cảnh giới Thiên Đế, khoảng cách tới cảnh giới Thiên Nhân chỉ còn một bước!
Hơn nữa, khí tức trên người Diệp Viễn rất mơ hồ, hắn có chút nhìn không ra.
Trong lòng Tu Vân không khỏi có thêm vài phần ngưng trọng.
“Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới Diệp tiểu hữu nhanh như vậy đã thành người cùng thế hệ với ta rồi! Chỉ là, bây giờ đại chiến núi Bát Không sắp xảy ra, tiểu hữu lúc này đến đây ngộ đạo, sợ là đến không đúng lúc rồi.” Tu Vân nói.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ta không phải đến đây để ngộ đạo.”
Tu Vân sửng sốt nói: “Không phải đến để đạo ngộ? Vậy Diệp tiểu hữu lần này đến đây là vì chuyện gì?”
Diệp Viễn không trả lời, hỏi ngược lại: “Tu Vân đạo hữu, thời thế bây giờ loạn lạc, Nhân Tộc cần một người có sức mạnh cường đại như ngươi. Ngươi vốn dĩ là truyền thừa của Nhân Tộc nhưng lại muốn ở ẩn, như vậy có thật sự tốt không?”
Nói xong, hắn cũng không để ý đến Tu Vân, lần nữa ngẩng đầu đi lên phía trên.
Tu Vân mặt đỏ bừng, trong lòng không vui.
Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn lại không nể mặt như vậy.
“Diệp Tiểu Hữu, ngươi không phải cũng như vậy sao, vậy thì ngươi có tư cách gì mà nói ta chứ?” Tu Vân lớn tiếng nói.
“Ta và ngươi, không giống nhau!” Diệp Viễn không quay đầu, thản nhiên nói.
Nơi này đã trên sáu nghìn thiên lý!
Cấm chế ở đây đã sớm đạt đến căn nguyên cấp ba rồi.
Diệp Viễn đi qua đó, hẳn là không gặp bất cứ trở ngại nào.
Rất nhanh, hắn đã vượt qua Tu Vân Thiên Đế, tiếp tục leo lên trên.
Tu Vân Thiên Thế trông thấy cảnh này, khiến hắn lần nữa kinh ngạc đến mức ngẩn cả người.
Chẳng lẽ trình độ trận đạo của Diệp Viễn đã vượt qua cả hắn rồi?
Điều này… làm sao có thể?
Nhưng mà rõ ràng Diệp Viễn đã vượt qua hắn rồi!
Ở núi Bát Không, ai đi được càng cao thì chứng minh thực lực của người đó càng mạnh!
Điều này đã được vô số các cường giả trận đạo chứng minh.
Diệp Viễn leo lên cao hơn hắn, đồng nghĩa với việc trình độ trận đạo của Diệp Viễn mạnh hơn hắn.
Điều này là không thể nghi ngờ.
Độ cao này vẫn còn một số ít cường giả trận đạo, bọn họ đều bị Diệp Viễn dọa sợ.
“Tiểu tử kia, là tên quậy cho ba nghìn dặm đến long trời lở đất!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất