Du Giai Ý không hiểu tại sao tự dưng Phó Quân Hạo lại xem váy cưới, nhưng trong lòng cô cũng không hề dễ chịu.
Nhưng cô không thể hiện ra, chỉ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
Mọi ân oán giữa cô và Phó Quân Hạo đều đã là quá khứ, cho dù hiện giờ cảm xúc gì, cô cũng sẽ không thể hiện ra trước mặt anh.
Suốt dọc đường hai người không nói gì, sau khi trở lại khách sạn nơi họ ở, vừa bước vào đại sảnh đã thấy Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc đang đợi ở đó.
Cả hai dường như đang ngồi nhàn nhã uống cà phê, nhưng hành vi liên tục nhìn ra lối vào khách sạn cho thấy sự bồn chồn trong lòng họ.
Khi cuối cùng cũng thấy bóng dáng của hai người, Thôi Thành Bắc là người đầu tiên đi tới, chủ động chào hỏi: "Tổng giám đốc Phó, Giai Ý, hai người đi đâu mà về muộn thế?"
Trong khi nói chuyện, Thôi Thành Bắc không ngừng nhìn nét mặt của hai người họ, chỉ sợ bỏ sót chi tiết nào.
Phó Quân Hạo cười nhạt, giơ tay ôm lấy Du Giai Ý bên cạnh: "Chúng tôi đi hẹn hò"
Du Giai Ý: "...
Đây là thủ đoạn mà anh đối phó với Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc ư?
Với cả, có nhất thiết phải ôm cô không?
Thôi Thành Bắc không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, ông ta há miệng hồi lâu nhưng không thốt ra được lời nào.
Thôi Thành Bắc đang sốc, ông ta chưa từng nghĩ rằng giữa Phó Quân Hạo và Du Giai Ý có bất kỳ sự mập mờ nào, dù Thẩm An Ngưng từng nói trước mặt ông
ta.
Tuy Phó Quân Hạo cũng đã bảo vệ Du Giai Ý trong chuyện giữa anh và phó đạo diễn lần trước, nhưng ông ta cho rằng Phó Quân Hạo thấy bọn họ hơi quá đáng nên mới nổi giận cấm sóng bọn họ.
Có thể là scandal giữa Thẩm An Ngưng và Phó Quân Hạo quá rầm rộ đã tạo ra ảo giác cho Thôi Thành Bắc, là người phụ nữ bên cạnh Phó Quân Hạo phải là một tiểu thư đài các như Thẩm An Ngưng, mà một người phụ nữ giống gia cảnh bình thường như Du Giai Ý, Phó Quân Hạo sẽ không bao giờ xem trọng.
Nhưng bây giờ...
Thôi Thành Bắc kinh ngạc mà nghẹn lời, còn Thẩm An Ngưng thì tức giận mà nghẹn lời.
Cô ta vẫn không tin là Phó Quân Hạo sẽ yêu Du Giai Ý thật. Lúc trước cô ta nghe từ chỗ Phó Như Ngọc là ngày hôm đó, Phó Quân Hạo thừa nhận đã yêu Du Giai Ý trong nhà kho nơi Du Giai Ý bị bắt cóc, Thẩm An Ngưng cảm thấy rất khó tin.
Suốt mấy năm qua Phó Quân Hạo vẫn không thích Du Giai Ý, sao bây giờ lại thích?
Thôi Thành Bắc kinh ngạc, Thẩm An Ngưng nghiến răng, ngay khi cả hai không nói nên lời, Phó Quân Hạo đã ôm Du Giai Ý nghênh ngang bỏ đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng hai người biến mất trong thang máy, Thẩm An Ngưng mới nhận ra rằng cả cô ta và Thôi Thành Bắc đều chưa chế nhạo Du Giai Ý được câu nào, cô ta tức đến giậm chân.
Thẩm An Ngưng trút giận lên Thôi Thành Bắc: "Ông ngày ra đấy làm gì? Chẳng làm được cái gì!"
Thôi Thành Bắc hoàn hồn, vội vàng xin lỗi cô ta: "Ngại quá tổng giám đốc Thẩm, vừa rồi tôi hơi sốc, sao tổng giám đốc Phó với Du Giai Ý lại ...
Thôi Thành Bắc thấy Thẩm An Ngưng không có bất kỳ biểu hiện gì là kinh ngạc, vì thế lại hỏi: "Cô không ngạc nhiên khi họ có liên quan đến nhau à?"
Thẩm An Ngưng tức giận nói: "Có gì đáng ngạc nhiên chứ, Du Giai Ý chính là loại người đó, bề ngoài nhìn thì ngây thơ, thực tế chuyên leo lên giường đàn ông!"
Thẩm An Ngưng cố tình bôi nhọ Du Giai Ý, dù sao thì Thôi Thành Bắc cũng không biết vợ cũ của Phó Quân Hạo là Du Giai Ý.
Nghe cô ta nói xong, Thôi Thành Bắc chống nạnh phỉ nhổ: "Lần trước Chu Tuấn Hải bảo vệ cô ta, bây giờ lại dụ dỗ tổng giám đốc Phó, đúng là không nhìn ra cô ta giỏi thế."
Thẩm An Ngưng mặt mũi tối sầm, xoay người đi tới sofa ngồi xuống, cau mày: "Hiện giờ Diệp Văn yêu cầu viết thêm một đoạn kịch bản, ông cảm thấy ông ta có ý gì?"
Sau khi Thôi Thành Bắc nếm trải vị ngọt của việc ăn cắp ý tưởng một lần, ông ta không muốn suy nghĩ nữa: "Mặc kệ ông ta có ý gì, Du Giai Ý cứ viết cái gì chúng ta lại lấy cái đó là được, chỉ cần hành động nhanh hơn cô ta, nhất định chúng ta sẽ nghiền nát cô ta. "
"Cô không thấy Diệp Văn trò chuyện với chúng ta vui vẻ như thế nào à? Tôi có kinh nghiệm làm đạo diễn kiêm biên kịch nhiều năm như vậy, cộng thêm vốn đầu tư của cô, ông ta chẳng có lý do gì không bỏ phiếu cho chúng ta cả" Thôi Thành Bắc vô cùng đắc ý: "Dù Phó Quân Hạo có giàu hơn nữa thì cũng ích gì? Du Giai Ý là một biên kịch nhỏ vô danh, không có lấy một tác phẩm nghiêm túc nào cả"
"Những tác phẩm trước đây cô ta biên soạn đều là hợp tác với người khác, hoặc viết dàn ý cho người khác. Tuy "Dung Phi Truyện" rất xuất sắc, nhưng nó còn chưa bắt đầu quay, rating và danh tiếng đều không đảm bảo, sao Diệp Văn có thể mua kịch bản của cô ta chứ.
Tâm trạng của Thẩm An Ngưng đã bình tĩnh hơn nhiều nhờ những lời của Thôi Thành Bắc, cô ta lại nói: "Nói đến "Dung Phi Truyện", không phải chúng ta còn lấy được cả kịch bản này của cô ta sao? Có nên tăng tốc độ hành động, bắt đầu quay trước bọn họ không?"
Chỉ cần bọn họ quay và chiếu trước, thì khi đám Chung Bảo Nam quay xong sẽ là phim ăn cắp ý tưởng.
Từ khi Thẩm An Ngưng chuẩn bị thành lập công ty riêng và tiếp xúc với Thôi Thành Bắc, dù không nói rõ ra thì cả hai người Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc cũng đã chấp nhận những hành vi không có giới hạn như thế này của nhau.
Cho nên Thẩm An Ngưng vừa nói vậy, Thôi Thành Bắc đáp ngay: "Tất nhiên chúng ta phải hành động nhanh hơn, người tôi tìm chắc là sắp sửa xong kịch bản rồi."
7
Tuy bọn họ lấy được kịch bản trong máy tính của Du Giai Ý, nhưng bọn họ biết là không thể sao chép hết không sót chữ nào, cho nên Thôi Thành Bắc vẫn tìm người sửa qua một chút.
Như bản thảo hôm nay bọn họ đưa cho Diệp Văn, nó cũng đã được sửa lại theo suy nghĩ của Du Giai Ý.
Nhưng dù sao ăn cắp vẫn là ăn cắp, mỗi người có một phong cách riêng, chỉ cần thay đổi một chữ, văn phong sẽ thay đổi hoàn toàn, một nhà biên kịch lão làng như Diệp Văn không thể không cảm nhận được.
Sau khi Phó Quân Hạo ôm Du Giai Ý vào thang máy, Du Giai Ý lập tức dịch sang một bên, chủ động giữ khoảng cách với Phó Quân Hạo.
Phó Quân Hạo bình tĩnh liếc nhìn cô, tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra.
Du Giai Ý thì không bình tĩnh được, cô nghĩ rồi hỏi: "Tại sao anh lại nói là chúng ta đi hẹn hò?"
Phó Quân Hạo thản nhiên nói: "Không phải em cũng thấy hiệu quả đó sao?"
Du Giai Ý cảm thấy cần phải nói cho rõ ràng: "Hiện giờ tôi là người đã có bạn trai, lỡ có người chụp được, truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng xấu, người ta sẽ nói tôi bắt cá hai tay"
"Vả lại tổng giám đốc Chung là người của công chúng, ảnh hưởng đối với anh ấy cũng sẽ không tốt.
Phó Quân Hạo suýt nữa bị lời của cô làm cho tức chết, thế mà cô lại chỉ nghĩ đến Chung Bảo Nam.
Nhưng nếu là người yêu, tại sao cô vẫn gọi Chung Bảo Nam là "tổng giám đốc Chung" một cách xa lạ như vậy?
Nghĩ đến đây, anh cũng hỏi: "Em gọi bạn trai mình là "tổng giám đốc Chung"?"
Du Giai Ý hết hồn, nghĩ thầm anh nhạy bén thật đấy, chi tiết như vậy mà cũng phát hiện ra được.
Phó Quân Hạo đột nhiên khom người dán sát vào cô, đôi mắt đen sắc sảo và thâm thúy cứ như vậy mà nhìn cô chằm chằm, biếng nhác nhả từng chữ: "Chả sao cả, chỉ thấy... xa lạ quá thôi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất