Làm sao Du Giai Ý đỡ được ánh mắt chấn vấn ở cự ly gần như vậy của Phó Quân Hạo, cô cố gắng trấn tĩnh nói: "Chúng tôi chỉ mới yêu nhau thôi, đương nhiên là còn lạ rồi"
Ánh mắt Phó Quân Hạo hơi tối đi, anh đứng thẳng người nhìn về phía trước, không nói gì nữa.
Vừa rồi anh không nhịn được, suýt nữa hỏi quan hệ hiện giờ giữa cô và Chung Bảo Nam đã đến mức nào rồi.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng của bọn họ, trước khi về phòng, Du Giai Ý hỏi Phó Quân Hạo: "Mọi chuyện đều bàn xong rồi, anh đặt vé lúc nào về Giang Thành?"
Phó Quân Hạo nói: "Nghe nói tôi tới thủ đô, tối nay có mấy người bạn tổ chức tiệc, sáng mai anh đi"
Du Giai Ý gật đầu: "Ồ, vậy lát nữa tôi sẽ đặt vé về"
Phó Quân Hạo rất bất mãn: "Chỉ là một buổi chiều với một đêm nữa thôi, em không đợi anh được à? Ngày mai chúng ta về cùng nhau.
Du Giai Ý cảm thấy anh rất vô lý: "Tổng giám đốc Phó, anh không phải đứa trẻ lên ba, cần tôi đợi anh làm gì? Chúng ta tự đi riêng là được"
Phó Quân Hạo nghiêm nghị nói: "Anh lo nếu em về một mình, ai biết Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc sẽ làm ra chuyện gì"
Bị Phó Quân Hạo nói vậy, Du Giai Ý cũng im lặng.
Sau vụ bắt cóc Phó Như Ngọc, giờ đây cô rất chú trọng an toàn của bản thân.
Bây giờ Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc vẫn còn ở trong khách sạn này, không biết bao giờ bọn họ sẽ rời đi, đúng là cô không dám đi một mình cho lắm. Phó Quân Hạo lại nói: "Em có thể tập trung viết kịch bản ở khách sạn, có thể dùng máy tính của anh. Nếu em thấy chán thì buổi tối có thể đi dự tiệc với anh."
Du Giai Ý nghe thế thì vội xua tay: "Không cần đâu, tôi ở khách sạn viết kịch bản là được rồi."
Đùa à, một người vợ cũ như cô mà đi dự tiệc của bạn bè với anh là thế nào?
Cô bị dăm ba câu của Phó Quân Hạo giữ lại, cô vô cùng nghi ngờ anh vừa nói để cô đi dự tiệc với anh chỉ là để khiêu khích cô.
"Anh lấy máy tính cho em. Phó Quân Hạo nói xong, quay người quẹt thẻ phòng đi vào phòng mình.
Không bao lâu sau, anh cầm máy tính ra, đưa cho cô và giải thích: "Mật khẩu là ngày sinh của anh". Du Giai Ý: "...
Cô nghiến răng.
Cô có nên nhớ ngày sinh nhật của anh sau một năm ly hôn không? Hay không nên nhớ?
Phó Quân Hạo nhướng mày nhét máy tính vào tay cô, sau đó quay người về phòng mình.
Du Giai Ý không còn lựa chọn nào khác ngoài ôm máy tính của anh về phòng, sau khi ngồi xuống bàn, cô yên lặng bật máy lên rồi nhập ngày sinh của anh vào.
Cô từng chân thành tổ chức sinh nhật mỗi năm cho anh, làm sao cô có thể không nhớ sinh nhật anh được?
Nhưng mặc dù bật máy của Phó Quân Hạo, Du Giai Ý vẫn dùng máy mình chuyển thể đoạn kịch bản mà Diệp Văn mới đưa cho cô trước, sau đó ngồi chờ Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc cắn câu.
Gải quyết xong chuyện này, cô tiếp tục viết kịch bản "Dung Phi Truyện" trên máy tính của Phó Quân Hạo, bây giờ cô không dám viết bất cứ thứ gì trên máy của mình.
Sáu giờ tối, Phó Quân Hạo gõ cửa phòng cô, anh đứng ở cửa sau khi đã thay trang phục thường ngày, nói: "Anh đi đây, anh sẽ về trước mười giờ."
Du Giai Ý cảm thấy anh thật sự không cần báo cho cô là mấy giờ sẽ về, nên chỉ nhàn nhạt đáp: "Chơi vui nhé."
Khi còn là vợ chồng, anh chưa bao giờ báo cáo với cô buổi tối anh đi đâu, bây giờ ly hôn rồi lại càng không cần thiết.
Cô còn nhớ như in, cô đã trải qua mỗi đêm anh về muộn mà cô lại không biết anh đã ở đâu cả tối đó trong sự giày vò thế nào.
Lúc mới kết hôn cô đã nói với anh về chuyện này.
Anh hờ hững nhìn cô, cười nhạo: Du Giai Ý, cô nghĩ cô là ai? Cô có tư cách gì để hỏi tôi ở đâu? Tự nhìn cho rõ thân phận của mình, bớt làm mấy chuyện gai mắt người khác đi!
Cô muốn biết khi nào anh trở về, thật ra không phải vì muốn quản chế hay làm phiền anh, cô chỉ muốn nấu trước canh giải rượu cho anh thôi.
Nghĩ về chuyện cũ, tâm trạng của Du Giai Ý không khỏi bị ảnh hưởng ít nhiều.
Thế nhưng, Phó Quân Hạo vẫn đứng đó, hỏi: "Em có chắc là không muốn đi với anh không?"
Du Giai Ý dứt khoát đóng cửa đuổi khách.
Phó Quân Hạo đứng ngoài cửa một lúc, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Anh xin lỗi."
Rõ ràng anh cũng nhận ra rằng hành động báo cáo hành tung với cô của anh vừa rồi đã chạm vào chuyện cũ trong lòng cô, còn là một quá khứ không vui vẻ gì cho cam.
Du Giai Ý mím môi đứng ở cửa, không nói lời nào.
Cô không biết phải nói gì, một câu xin lỗi sao có thể chữa lành vết thương trong lòng cô suốt những năm tháng đó được?
Nhưng cũng ly hôn rồi, cô cũng không có ý hỏi tội gì nữa, nên chỉ im lặng.
Thấy cô không nói gì, Phó Quân Hạo chủ động: "Sẽ có người mang bữa tối lên cho em.
Lúc này Du Giai Ý mới trả lời: "Cảm ơn"
Phó Quân Hạo dừng một chút, lại nói: "Anh đã cho người điều tra lộ trình của Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc, hồi chiều bọn họ đã về Giang Thành."
"Ừm" Rất lâu sau khi Du Giai Ý trả lời, ngoài cửa mới vang lên tiếng bước chân của người đàn ông, càng lúc càng xa.
Du Giai Ý ngồi lại trước máy tính, bình tĩnh lại tiếp tục gõ chữ.
Sau khi ly hôn, cô học cách dùng công việc để điều chỉnh tâm trạng, tâm trạng tốt thì gõ chữ, tâm trạng không tốt cũng vẫn gõ chữ.
Nói tóm lại, gõ chữ khiến cô hạnh phúc.
Huống chi hiện giờ cô còn lấy được việc chuyển thể của Diệp Văn nữa, cho nên động lực gõ chữ càng lớn hơn.
Cô muốn hoàn thành kịch bản của "Dung Phi Truyện" càng sớm càng tốt, sau đó tập trung vào việc chuyển thể cho sách mới của Diệp Văn.
Phải rồi, sách mới của Diệp Văn tên là “Tôi phải tìm được em", đây là tác phẩm đầu tiên của ông ấy sau khi trở lại, cũng là lần đầu ông ấy thử viết theo cách hồi hộp + suy luận + tình yêu thịnh hành hiện nay.
Câu chuyện kể về một cậu ấm nhà giàu đã liều mình xóa tan sương mù dày đặc để tìm người vợ thân yêu của mình về sau khi cô mất tích.
Một vụ án phức tạp khó hiểu, rất nhiều nhân vật bí ẩn, nội dung liên quan mật thiết với nhau truyện lồng trong truyện, ly kỳ hấp dẫn lại xen lẫn rất nhiều tình tiết ngọt ngào cảm động, khiến người đọc dở khóc dở cười.
Phải thừa nhận rằng Diệp Văn thực sự là một cái tên nổi bật trong ngành, miễn là ông ấy muốn thử, ông ấy đều có thể viết tốt.
Khi ăn trưa với Phó Quân Hạo, Du Giai Ý mới phát hiện ra lúc cô đang sáng tác trong phòng làm việc, Diệp Văn đã hàn huyện rất nhiều với Phó Quân Hạo ở bên ngoài.
Diệp Văn nói rằng vì để thử một đề tài mới như vậy, ông ấy đã bắt đầu tìm kiếm thông tin từ rất lâu, xem rất nhiều bộ phim tình yêu huyễn tưởng, riêng ghi chú đã viết đến mấy quyển sổ dày.
Các vụ án trong truyện cũng là phỏng theo những vụ án có thật mà ông ấy tìm được, cố gắng khiến từng câu chuyện, từng câu văn đều đã được suy xét kỹ lưỡng.
Giấc mơ không thực hiện được đó chỉ có thể được thực hiện trong câu chuyện do chính ông viết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất