Ở nơi khác, dĩ nhiên Lâm Phong không biết một nhóm phụ nữ ngu ngốc của Băng Linh Cung dám đến tìm mình trả thù. Lúc này anh đang nhanh chóng di chuyển trong thành phố Tây Hải, dùng thần thức dò xét khắp nơi để tìm kiếm dấu vết của Mạt Lị.
Nhưng Mạt Lị giống như đã biến mất vậy, Lâm Phong đã tìm khắp thành phố Tây Hải cũng không thể phát hiện bóng dáng của cô ấy.
Một lúc sau, anh lại đi ra bên ngoài thành phố và trở lại nơi mình đã mời Mạt Lị ăn gà. Anh nhìn đống tro bụi và những mảnh xương gà lụn vụn dưới đất, tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp.
“Chú ơi, tôi đói quá, chú mời tôi ăn gà đi.”
“Chú à, không ngờ chú trông xấu xí như vậy mà cũng rất tốt bụng đấy, gà nướng ngon thật.”
Những câu nói của Mạt Lị vào lần đầu hai người gặp mặt hiện lên trong đầu, trong lòng Lâm Phong ngày càng nghẹn lại, chỉ cảm thấy buồn bực một cách khó tả.
Ngay vào lúc này, anh đột nhiên phát hiện trên đống cỏ bên cạnh tàn tro lửa có một dấu mông rõ ràng. Điều này chứng tỏ sau khi Mạt Lị rời khỏi thành phố Tây Hải đã từng quay lại nơi này, còn ngồi bên cạnh đống lửa rất lâu.
“Đáng ghét thật, tại sao ông chú làm gà siêu ngon lại là người của nước Oa chứ? Hơn nữa còn ngông nghênh như vậy.”
“Haiz, bây giờ mình phải đi đâu đây? Vừa lạnh vừa đói…”
Dòng chữ ngay ngắn được viết trên bùn đất như một bức thư, trông vô cùng chói mắt.
“Haiz, mình bị làm sao vậy? Chẳng phải chỉ là một cô gái bình thường thôi sao? Sao mình lại để tâm đến vậy?” Lâm Phong thở dài.
Anh nhận ra dường như bây giờ thật sự đã thay đổi rồi. Anh không còn máu lạnh và vô tình như lúc vừa xuống núi nữa, trong lòng đã có thêm một chút tình người.
Đây không phải chuyện tốt lành gì, hoặc có lẽ đây chính là cái giá của sự trưởng thành.
…
Lâm Phong lại tìm kiếm một lúc nhưng chẳng thu hoạch được gì, đành một mình trở về khách sạn. Nhưng lúc này, anh phát hiện cửa phòng mình đã vây đầy người.
Mọi người bàn tán xôn xao, giọng nói đan xen lẫn nhau, anh có thể thấp thoáng nghe được vài câu.
“Trời ơi! Không ngờ thánh nữ Băng Linh Cung nhanh như vậy đã chạy đến đây trả thù rồi.”
“Trả thù à? Tôi thấy tự tìm đường chết thì đúng hơn đấy, Băng Linh Cung ở Linh giới vốn dĩ không phải là thế lực lợi hại. Mặc dù thánh nữ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Ikawa Jiro.”
“Haiz, đáng tiếc thật! Chẳng lẽ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại phải chết trong tay Ikawa Jiro ư? Chỉ mong lát nữa anh ta đừng thiêu hủy xác chết nhanh như vậy.
…
Giờ phút này, Đường Thi Nhã đang đứng trước cửa phòng Lâm Phong, tiếng bàn tán vang vọng bên tai khiến cô ta không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Trong ấn tượng của cô ta, Ikawa Jiro chính là một người độc ác giết người không chớp mắt, hở một tí là bắn nổ đầu người ta. Bản thân trắng trợn đến trả thù như vậy, quả thật hơi nóng đầu rồi.
“Bây giờ Ikawa Jiro không ở đây, mình có thể rút về trước nghĩ cách đối phó không?” Đường Thi Nhã chần chừ.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên khắp hành lang khách sạn.
“Cút ra hết cho tôi!”
Đám người hóng hớt nghe thấy vậy thì giật mình, gần như vô thức nhường ra một lối đi. Bọn họ vô cùng quen thuộc với giọng nói này, đó chính là giọng của trùm bắn nổ đầu – Ikawa Jiro.
Trái tim Đường Thi Nhã chợt thắt lại, cô ta quay đầu nhìn sang. Sau khi nhìn thấy Ikawa Jiro đang chậm rãi đi tới, cả người lập tức đứng cứng ngắc tại chỗ, huyết áp tăng cao, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất