“Bản thân chỉ đạt đến Hóa Thần Cảnh sơ kỳ mà còn muốn đánh chết yêu nghiệt Hợp Thể Cảnh trung kỳ trong ba chiêu, nghe thôi đã thấy nực cười.”  

 

 

Những người xung quanh đồng loạt cười lên.  

 

Ngay cả Ma Dạ cũng cảm thấy vừa rồi Lâm Phong không nên nói ra những lời như vậy, nhưng ông ta không hề nói gì mà chỉ thầm thở dài trong lòng.  

 

Vì sao ông ta lại đối xử với Lâm Phong tốt đến vậy?  

 

Thật ra bởi vì con trai của mình đã chết nên ông ta muốn nhận anh làm con nuôi. Nhưng bây giờ xem ra anh dường như không phải sự lựa chọn quá tốt.  

 

Lâm Phong ngó lơ những tiếng cười khinh ở xung quanh mà bình tĩnh hỏi tiếp: “Đừng có nói mấy lời nhảm nhí, tôi chỉ hỏi anh nếu tôi đánh chết anh thì phải làm sao đây?”  

 

“Nếu cậu thật sự có bản lĩnh này thì tôi tin rằng mọi người ở đây cũng sẽ không nói gì cả.” Trương Bác Luân nói với vẻ mặt cười cợt.  

 

“Vậy được thôi.”  

 

Lâm Phong dứt khoát lao đến trước mặt Trương Bác Luân và hung hăng tung một cú đấm. Cả khoảng không gian trước mặt lập tức méo mó hẳn đi, nắm đắm mang theo tiếng gió đáng sợ rít lên khiến đồng tử của tất cả mọi người đều co rút, không thể tin nổi đây là cú đấm của một tu giả Hóa Thần Cảnh sơ kỳ.  

 

Trương Bác Luận vốn đang đứng yên tại chỗ với vẻ mặt giễu cợt, anh ta đã bắt đầu suy nghĩ lát nữa nên sỉ nhục tên nhóc không biết tự lượng sức này như thế nào. Nhưng hiện giờ nhìn thấy đòn tấn công đáng sợ này thì da đầu không khỏi tê rần.  

 

Không được!  

 

Anh ta chắc chắn không thể đỡ được đòn tấn công này bằng tay không, e rằng cả người mình sẽ bị đánh thành sương máu mất!  

 

“Bí Thuật Thần Luân!”  

 

Trong lúc gấp rút, Trương Bác Luân vội vàng giơ hai tay kết ấn thi triển bí pháp vô thượng. Một tấm khiên Kim Cang rực rỡ được bao phủ bởi vô số bùa chú hình thành ngay trước mặt anh ta.  

 

Ngay sau đó…  

 

“Rầm!”  

 

Cú đấm của Lâm Phong đánh vào tấm khiên vàng rực kia.  

 

Tấm khiên đó kiên trì được một lúc đã bị đánh vỡ tan tành, sự chấn động tạo ra từ vụ nổ thổi bay Trương Bác Luân lùi lại mười mấy bước mới đứng vững.  

 

“Sao vậy? Chẳng phải anh đã nói chỉ dùng tay không nhường tôi ba chiêu à?” Lâm Phong chế nhạo nói.  

 

Vẻ mặt của Trương Bác Luân tối sầm lại, ánh mắt khác thường của mọi người gần như khiến anh ta tức điên lên.  

 

Anh ta hoàn toàn không ngờ tên nhóc khốn kiếp này lại khá mạnh, cú đấm vừa rồi gần như có thể đánh chết một tu giả Hợp Thể Cảnh trung kỳ, nếu anh ta chỉ chặn bằng tay không chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.  

 

“Tôi đúng là đã xem thường cậu rồi, bây giờ chúng ta đánh một trận công bằng nào!”  

 

Trương Bác Luân lạnh lùng cười một tiếng, anh ta lập tức nhào tới chuẩn bị tấn công Lâm Phong. Nhưng không ngờ anh lại lùi ra sau một bước né tránh đòn tấn công này, khịt mũi nói: “Anh là Hợp Thể Cảnh trung kỳ, còn tôi là Hóa Thần Cảnh sơ kỳ mà còn dám nói là một trận đấu công bằng à? Mẹ nó anh là tên đần hay gì mà muốn đùa tôi à?”  

 

“Mày mới là tên đần…”  

eyJpdiI6IlFDSEY3SHhKUmd4R0Q4Y2JKVWZ6R0E9PSIsInZhbHVlIjoiWjdWeVREdXdyQ3FUUndhbFVaTVQxUVwvUDZQdEV5cjZCQ0JEd2tZOUxJXC9SYW9UZitqaEswZ25oRzVZRHlWMDVzIiwibWFjIjoiMGViMmU2MmI3Y2FjNWNlNzZjYWQ4OTE0ZTU2Y2UzNzFhZDNmZDMwODlkZmQ5ZTZjNjU5ODRhMDlmMTRjOTIxNiJ9
eyJpdiI6InltWThyckI1aTdmT3RZTjhrdGgyXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlPRE43clNzZ3pISFk0OEZjSkZ4OFlnUVd3czhrbUptZXRvengweUxDdDZIcGFIUHR0WXoyR1VQVXR5R2ZIK0FXbGVDWHlOZ2NZdlwvQVhWQVFTeWozM2hQZFBhWDVISkpqdkNlQWhcL2szSlpuR2pMbXZNaStwOE4yNmMyTmc4eGlXWlZxNGhwZ053NW5ic3RmSVlMdTNiU2xEY0hSUnFUdzJBaFpWUFZKaW5ma3pwWVZ0cFViTjZ5OU1rXC9CcjVmdUViWWRkdzJuWGtcL01CaXVsaEZHeU1raXdrbFFWTFVSdHpSXC90c2gwS0JlXC85RU9sc0FrMHVkTlpoZyt6NmJTVnR5dm9OVnVOd2ZrZkVGQlp1cmpmUTV2YUExUE10TWdxM3lDMGlyenFqcmV3Y2ZUc2FuZE9hc0hPTFV2YmFTMjdBZ2RUTjV5Vk13WDNKUlN3bThFb3d1QXorZmc2RExEY2ZHOEZ6a1dIK0tpQT0iLCJtYWMiOiJmZDYxNWY5MDk3YTMxOTFlM2U0NmIwZmRjNTYyMTdmYjVmNjBjMDlhNTIzOGYyZDFjZTYxMmZiN2QyZmYxZDg5In0=

Ads
';
Advertisement
x