Cùng lúc đó, một cuộc bạo loạn đã nổ ra tại một bệnh viện ở thành phố Yến. 

Ở bệnh viện Tạ Sùng, nhiều bác sĩ và y tá đang cùng đẩy giường của một bệnh nhân ra ngoài, đẩy thẳng cậu ấy ra ngoài đường chính, ngăn không cho cậu ấy tiếp tục nhập viện. 

Bệnh nhân này chính là Chân Hồng. 

Sau mấy ngày điều trị phục hồi, đáng lẽ Chân Hồng đã bắt đầu hồi phục được một chút, sắc mặt cũng đỡ hơn, ai ngờ lại bị bệnh viện Tạ Sùng đẩy ra ngoài. 

Sau khi nhận được tin, Giang Nghĩa và Song Ngư vội vàng lái xe chạy đến hỏi thăm đầu đuôi. 

“Nhường đường một chút.” 

Cấp dưới đuổi mọi người đi, bảo vệ giường bệnh cẩn thận, đảm bảo không có gì ngoài ý muốn xảy ra với Chân Hồng. 

Giang Nghĩa đi đến trước mặt bác sĩ, hỏi: “Tại sao lại đuổi bệnh nhân ra ngoài?” 

Bác sĩ chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Không vì cái gì hết, chỉ là bệnh viện không muốn tiếp nhận mà thôi!” 

Song Ngư cực kỳ tức giận, nói: “Nhưng các anh cũng đã nhận không ít chi phí điều trị mà. 

Bác sĩ lấy một xấp tiền ra: “Đây là phí điều trị của các anh, bây giờ trả lại toàn bộ. Bệnh viện Tạ Sùng của chúng tôi không tiếp nhận bệnh nhân này, cút đi!” 

Anh ta nói xong thì ném xấp tiền lên cao, tiền bay lả tả. 

Đây là một sự sỉ nhục đối với Giang Nghĩa. Anh muốn tiền phải không? Nếu muốn thì tự mình ngồi xổm trên đất nhặt đi, người mất mặt chính là anh. 

Đây còn là bác sĩ cứu người sao? 

Quả thật đúng là tên hèn hạ! 

Đương nhiên, không cần nghĩ cũng biết vì sao cục diện lại trở thành thế này, chắc chắn là do ông cụ Thân chiếu cố rồi. Bất cứ người nào có quan hệ với Giang Nghĩa thì đừng mong được yên ổn. 

Song Ngư thất sự rất tức giận, muốn đánh nhau. 

Giang Nghĩa ngăn anh ta lại, liếc nhìn số tiền nằm rải rác trên mặt đất, nói ba từ. 

“Nhặt lên đi” 

Tên bác sĩ kia cười châm biếm: “Nhặt lên đi? Mẹ kiếp, mày là thằng nào? Có tư cách gì mà bảo tao nhặt lên đi? Cút xéo đi, ông đây không có thời gian nói hươu nói vượn với mày. Mau đem cái thứ chết tiệt này đi đi, cho mày mười phút, quá giờ thì bảo vệ có thể không cần khách sáo!” 

Không chỉ muốn đuổi người đi mà còn bảo họ nhanh chóng rời đi. 

Bình thường làm gì có ai dám có thái độ hung hăng, hống hách như vậy đâu. 

Nhưng người ta có người chống lưng phía sau, có ông cụ Thân là chỗ dựa cho bệnh viện của bọn họ. Bệnh viện Tạ Sùng muốn chơi đùa thế nào cũng được, căn bản không cần quan tâm những thứ này. 

Giang nghĩa cười khẩy một tiếng. Thể loại khiến anh không sợ nhất chính là những tên ỷ thế ăn hiếp người, cáo mượn oai hùm như thế này. 

Anh quay đầu nhìn lướt qua, đối diện với bệnh viện Tạ Sùng là một khách sạn. 

Giang Nghĩa vẫy tay với Song Ngư, nói: “Đi mua khách sạn đối diện, cải tạo thành bệnh viện tư nhân, chuyển toàn bộ trang thiết bị y tế tốt nhất từ quận Giang Nam đến đây” 

“Vâng!” 

Có lời nói này của Giang Nghĩa, Song Ngư có thể vung tay đi làm, lập tức thông báo với cấp dưới, mua khách sạn, vận chuyển thiết bị. 

Cùng lúc đó, không những Giang Nghĩa không đưa Chân Hồng đi mà ngược lại, anh còn cho người dựng lều trong bệnh viện, khiêng Chân Hồng vào trong, sẽ ở lại trong lều. 

Trước khi bệnh viện ở phía đối diện hoàn thành, anh sẽ không chuyển Chân Hồng đi. 

Lúc này, tên bác sĩ thật sự sốt ruột. 

Anh ta chỉ vào Giang Nghĩa, mắng: “Con chó này, mày không biết xấu hổ sao? Sao mày còn dám dựng lều bên trong bệnh viện của bọn tao? Bảo vệ, dỡ nó cho tôi, đập nát nó cho tôi, đánh cho tôi!” 

Một tốp bảo vệ xông lên, bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng muốn đánh nhau, vừa nghe bác sĩ nói bèn lập tức cầm gậy gộc xông lên. 

Mấy chục tên bảo vệ lao tới, định dỡ bỏ lều trại. 

Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên. 

Pång! 

Tiếng súng đinh tai nhức óc, tất cả bảo vệ đều sững sờ. Một đám ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy mấy chục người đàn ông cầm súng máy đi từ cổng viện vào, vây xung quanh hiện trường. 

Pằng pằng pằng, tiếng súng giật khiến các nhân viên an ninh sợ đến mức phải quỳ rạp xuống ngay lập tức, cả đám lấy tay ôm đầu, không dám cử động. 

Vừa rồi còn là dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, lúc này, cả đám lại run rẩy như chó. 

Ở trước sức mạnh tuyệt đối, còn có thể cứng rắn được sao? 

Giang Nghĩa nhìn tên bác sĩ, anh chỉ lạnh lùng nhìn anh ta như vậy, không nói lời nào. Lúc này, tên bác sĩ đã rút kinh nghiệm. 

Anh ta hét lên: “Ngây ra đó làm gì? Mau nhặt tiền lên cho người ta đi! Nhanh lên cho tôi! Nhanh lên!” 

Tên bác sĩ và toàn bộ y tá đều bò dưới đất, nhặt tiền khắp nơi. Cảnh tượng này thật sự rất nực cười. 

Giang Nghĩa cũng không muốn nói nhảm với loại người như này nữa, anh xoay người đi vào trong lều. 

Suốt đêm đó cũng không có chuyện gì xảy ra nữa. 

Sáng hôm sau, lúc Giang Nghĩa đi ra khỏi lều, khách sạn đối diện đã trở thành bệnh viện. Ngoại trừ việc chưa thể tiến hành phân chia kết cấu theo bệnh viện thì mọi lắp đặt ở phía bên ngoài, tất cả nhân viên và thiết bị đều đã đầy đủ. 

Đây là thực lực của Giang Nghĩa. 

Chỉ trong một đêm mà có thể hoàn thành xong việc xây dựng một bệnh viện. 

“Chuyển Chân Hồng qua đi. 

“Vâng!” 

Cấp dưới của Giang Nghĩa chuyển Chân Hồng đến bệnh viện vừa mới xây ở phía đối diện. Bởi vì được cải tạo từ một khách sạn nên ở bên trong có rất nhiều căn phòng sang trọng. 

eyJpdiI6IkNLR1FMMTdvMkZ2R2NHcnZLeHdFXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjA4OTJnbWw1RHJnYmZXb0w4MFRPbDNMYlwvTk9XbzdMSUtUVHc0aStwaHZMUlB0WHdwdDNPRlQ4R2ZXZzFWR2NTNzlmTXFXeEMxQk9lc2F1XC9Lc2VCOE9xNCtHSUhOWHZOQ2hyVjJRTG10VUZObU9ydndrSjJjNGdOdk8yVHhZRGdDNW9NelBcLzl3MzdNUEptalpqOWNPbnp4eDJVcVwvSVlNc2MyTlVMSElHVzhmNVRmNTg5ZHNXU2lFbDR1UUpvZ0MraHNlNERaV1NNWkNicDRVcnFlM1NpREdGZWtYQlpaY3Jrd2p3NEd0TjdJPSIsIm1hYyI6IjQ3ZWIzZDk5MzFmYmMwMjZkY2U2ZDVhYTgyMTk0MmRkMDc0NmU0ZTMzZDkwMjkxNTU5ODYzODcxZDk1ODAyNmIifQ==
eyJpdiI6IlkyQVVRXC96K3l6U2FaRGJMUnNKNjNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikt2eTVHbnBsbU9pckN3V2lNS1ZpM0NmXC9QNGZQSENOdlUxblJhdlRpYVhBNFhBR2RpSG54UThtVVk4VlU1ZFVCcDRGU2pvZkdrTlpicXMwMUt4MDB3MDB2RlpKQ0R3Zk50dmp4SUp0a3BTZlpnV2ZTZm5ZWnc5YldiWUM2c2FwUGI5QkQ3Q1dmSGMzXC9HWlFWd2dsQXIxd2EzbUx3MHJiMnl4YzhzbEl6enkzZWRtZnRoYW9pUmNSWlJKdGo2eTZzbjBcL3BieFlyb1hUNnhacnFHdUVkQytsOVppNDN4MlNwMTN6T0ZHeCs4amc9IiwibWFjIjoiYTBlZGY1YzUxY2U2MDBmMDBhY2YwNGE0MzVkMjYxYjgzNDIyNThiNDQwNzk3ZWQ4YTU0YWVlOWNiNTlkNWE3YSJ9

Động thái này đã hoàn toàn khiến cho mọi người nhận thức được cái gì gọi là có tiền thì thích làm gì cũng được. Tuổi còn trẻ mà đã có thể mua một khách sạn, dễ dàng cải tạo thành bệnh viện, e rằng chỉ có ông cụ Thân ở thành phố Yến mới có thể làm được tác phẩm như vậy.

Ads
';
Advertisement
x