Các bác sĩ và y tá ở bệnh viện Tạ Sùng ngay cả khóc cũng không được.
Anh nói xem, hai ông lớn các anh cấu véo nhau thì hành hạ những người cấp dưới như chúng tôi làm gì?
Tên bác sĩ giơ hai tay lên, quỳ gối trước mặt Giang Nghĩa, nghẹn ngào nói: “Đây là chi phí chữa bệnh của anh, không dư một đồng không thiếu một xu, tất cả đều ở chỗ này.”
Đêm qua, tên bác sĩ này phải mất mấy tiếng đồng hồ mới nhặt được hết số tiền này.
Một vài tờ đã bị gió thổi bay mất, bác sĩ còn phải tự bỏ tiền túi ra để bù vào.
Khổ hết sức!
Giang Nghĩa cũng phớt lờ anh ta, trực tiếp xoay người rời đi.
Anh và Song Ngư cùng rời khỏi bệnh viện, quay trở lại nhà hàng thuốc. Sau khi ngồi xuống, Song Ngư mới báo cáo: “Chỉ huy, có một vấn đề. Chiều hôm qua, tất cả các thành viên của câu lạc bộ Kẻ Báo Thù đều bị tấn công bằng nhiều cách khác nhau, người nhà của họ cũng đã bị đe dọa rồi. Đặc biệt là Tiêu Đông Dương, anh ấy bị người ta chặn lại, suýt nữa đã bị chém đứt hai tay”
Rõ ràng, đây là bước khởi đầu của ông cụ. Những điều này vẫn còn nhẹ, chỉ mang tính thăm dò, đòn tấn công lớn chân chính còn chưa đến!
Giang Nghĩa nói: “Tôi đã chiếm được ngọc bài khiến ông cụ Thân cảm thấy bị đe dọa, cuối cùng nhịn không được phải phát động tấn công. Tiếp theo đây, chúng ta sắp sửa phải đối mặt với từng đợt tấn công liên tiếp của ông cụ, nên hãy ứng phó cẩn thận đi.
Còn chưa dứt lời, anh đã nghe thấy có người hét lớn ở dưới tầng: “Ai là ông chủ? Đi ra đây! Kiểm tra vệ sinh nhà hàng không đạt yêu cầu, bắt buộc đóng cửa!”
Giang Nghĩa mỉm cười.
Anh vừa mới nói các đợt tấn công của ông cụ Thân sẽ lần lượt đến, đúng như dự đoán, một cuộc tấn công mới đã đến rồi.
Sau đó, Giang Nghĩa đi xuống tầng một kiểm tra tình hình.
Anh nhìn thấy mấy người mặc đồng phục đi tới, tất cả đều rất trẻ tuổi, dáng vẻ hung hăng hống hách. Ánh mắt ai cũng đều rất điên cuồng, hoàn toàn không có dáng vẻ công chức nhà nước.
Những người này chắc chắn không phải là người của nhà nước.
Giang Nghĩa nói: “Các anh là ai? Dựa vào đâu mà đến đóng nhà hàng của tôi?”
Một người đàn ông trẻ tuổi ở phía đối diện đi ra, khinh thường nói: “Chúng tôi ở đội vệ sinh! Kiểm tra vệ sinh nơi này của anh không đạt yêu cầu, mời anh đóng cửa ngừng kinh doanh, có vấn đề gì sao?”
Giang Nghĩa nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Đây giống người ở đội vệ sinh sao?
Giang Nghĩa nói: “Anh là người ở đội vệ sinh sao? OK, đưa giấy chứng nhận của anh cho tôi xem”
Người đàn ông cười nói: “Tại sao tôi phải cho anh xem giấy chứng nhận của tôi? Anh là cái thá gì hả? Tôi nói cho anh biết, tôi cho anh mười lăm phút để đuổi khách về, đóng nhà hàng, biết chưa hả?”
Nhưng Giang Nghĩa lại khăng khăng: “Một người mà ngay cả giấy chứng nhận cũng không xuất trình được mà lại có gan yêu cầu tôi đóng cửa hàng? Anh dựa vào đâu hả?”
Người đàn ông kia hoàn toàn nổi giận.
Anh ta quay đầu lại, chỉ tay vào Giang Nghĩa, hét lên: “Chỉ bằng tôi là cháu của quản lý đội vệ sinh!”
Hóa ra lại là một tên cáo mượn oai hùm.
Lúc này, Song Ngư đi đến, khẽ nói: “Chỉ huy, đã kiểm tra rồi, anh ta đúng là cháu của quản lý đội vệ sinh - Đồng Dương. Nhưng mà anh ta không làm trong đội vệ sinh, cũng không phải người nhà nước.
Nói cách khác, đây là một tên dựa vào chút quyền lực của chú mình, ở bên ngoài cáo mượn oai hùm, ỷ thế bắt nạt người khác.
Đừng nói là Đồng Dương, cho dù là quản lý đội vệ sinh đến đây thì có gì mà phải sợ?
Giang Nghĩa vung tay nói: “Nếu anh đã không phải là nhân viên nhà nước, vậy thì không có tư cách đến đóng cửa hàng của tôi. Cút đi. “Anh nói cái gì? Anh bảo tôi cút á?”
“Đúng vậy, muốn đóng cũng phải là chú của anh tự đến đóng, anh không có quyền này”
Đồng Dương nổi giận: “A, đúng là ăn phải gan hùm mật báo rồi, dám ở địa bàn của tôi bảo tôi cút à? Giang Nghĩa, anh chán sống à?”
Anh ta vừa mới chuẩn bị ra tay thì đã bị Giang Nghĩa đạp ra ngoài, cả người Đồng Dương bay ra khỏi cửa.
Ra tay?
Mười Đồng Dương cũng không phải là đối thủ của Giang Nghĩa.
Đồng Dương ôm ngực, gào to: “Một đám các người đứng đực ra đó làm gì? Mau lên cho tôi!”
Cấp dưới của anh ta cũng không dám manh động, bởi vì xung quanh có mấy chục người, người của Giang Nghĩa đều đến đông đủ, năm sáu người phía Đồng Dương hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta.
Đồng Dương nóng nảy: "Giang Nghĩa, anh xong rồi, anh hoàn toàn xong rồi! Tôi sẽ gọi cho ông chú Đồng Cương là quản lý của tôi ngay bây giờ. Anh chờ đó,
người của phía nhà nước sẽ lập tức đến đóng nhà hàng của anh. Tôi thật sự muốn xem thử có phải người của nhà nước anh cũng dám đánh hay không?"
Trong khi Đồng Dương đang gọi điện thoại thì Giang Nghĩa nói với Song Ngư: "Cậu cũng gọi điện cho đội vệ sinh đi, lấy thân phận chiến thần của tôi nói với Đồng Cương, bảo ông ta đến đây một chuyến”
“Em biết rồi.
Vì vậy, Song Ngư lặng lẽ rời đi, lấy thân phận chiến thần của Giang Nghĩa để gọi điện cho đội vệ sinh.
Đồng Dương và Song Ngư lần lượt gọi điện qua, cũng chỉ cách nhau trong vòng hai phút.
Ở bên kia, lúc đầu Đồng Cương nhận được điện thoại của Đồng Dương còn rất tức giận, tại sao lại có người dám cả gan đánh cháu của ông ta như thế? Còn có luật pháp hay không?
Trong lúc Đồng Cương chuẩn bị đến đây để giải quyết vấn đề thì đột nhiên ông ta lại nhận được được cuộc gọi từ Song Ngư.
Khi Đồng Cương biết chiến thần đến, hơn nữa còn bị cháu trai mình uy hiếp, đe dọa thì cơn tức giận vừa rồi lập tức bị dập tắt. Trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
Hai người không hẹn mà cùng nói: “Anh chết chắc rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất