Đồng Cương vội vàng đi tới, nhìn dáng vẻ này hoàn toàn không giống dáng vẻ nên có của một quản lý chút nào.
Đồng Dương hơi cau mày, dáng vẻ bình thường của chú anh ta không phải là thế này, tại sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi? Trước kia, ông ta luôn bước đi đường hoàng vững chãi, trông rất uy nghiêm.
Tại sao hôm nay nay lúc đi còn cúi đầu?
Thật kỳ lạ.
Sau khi Đồng Cương đi đến bên cạnh, Đồng Dương lập tức tiến lên chào đón, vẻ mặt tươi cười nói: “Chú, cuối cùng chú cũng đến rồi. Cháu của chú bị người ta đánh! Chú phải phân xử giúp cháu đó.
Đúng là thật đáng thương.
Anh ta biết người chú này yêu thương mình nhất, chỉ cần tỏ ra đáng thương thì chắc chắn chú anh ta sẽ hung hăng dạy dỗ Giang Nghĩa, đóng cửa nhà hàng thuốc.
Nhưng điều khiến anh ta bất ngờ đó là dường như chú của anh ta không quá quan tâm đến anh ta, hoàn toàn không giống với trước kia, trông có vẻ hơi kỳ lạ.
Đồng Cương đi đến trước mặt, trừng mắt nhìn Đồng Dương, hỏi: “Là cháu muốn đóng cửa nhà hàng thuốc sao?”
Đồng Dương còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cười ha hả nói: “Đúng vậy, là cháu muốn đóng cửa nhà hàng thuốc”
Nói xong, anh ta còn ghé vào tai Đồng Cương nhỏ giọng nói: “Chuyện này là do bên phía ông cụ Thân sắp xếp, đóng cửa nhà hàng thuốc. Cháu có thể có được một chút tiền trà nước!”
Đồng Dương vừa nói xong, Đồng Cương lập tức giơ tay lên cho anh ta một cái tát.
Bốp!
Cái tát này khiến Đồng Dương trợn mắt há mồm, choáng váng đầu óc.
Đây là ý gì?
Rốt cuộc là tình huống gì vậy?
“Chú, chú có ý gì vậy?” Đồng Dương bụm mặt, không biết nên nói cái gì mới được nữa.
Đồng Cương tức giận mắng: “Người ta làm ăn theo luật, mày dựa vào đâu mà muốn đóng cửa? Ai cho mày cái quyền đó?”
Đây...
Đồng Dương ngẩn người.
Cái này còn cần lý do sao? Không phải muốn đóng cửa là có thể đóng cửa sao?
Đồng Dương còn chưa kịp phản ứng lại thì Đồng Cương đã vung tay lên, nói: “Cái thứ vô liêm sỉ này lấy việc công làm việc tư. Hôm nay tao phải vì việc nước quên tình nhà. Người đâu, đến bắt cái thứ khốn nạn này lại cho tôi, đưa về cục cảnh sát!”
“Vâng!”
Lập tức có vài cảnh sát đến bắt lấy Đồng Dương.
Không chỉ có Đồng Dương mà ngay cả mấy tên đồng phạm đi cùng Đồng Dương đều bị tóm gọn, không thiếu người nào, toàn bộ đều bị bắt đi.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đây là Đồng Dương tự làm tự chịu, một cuộc điện thoại của anh ta, vốn định nhờ chú mình đến bảo vệ công lý cho mình, kết quả lại tự đưa mình vào tròng.
Chậc chậc chậc, nói cũng thật là buồn cười.
Thật ra, không có mấy người ở hiện trường biết sự thật. Rõ ràng Đồng Cương biết nhà hàng thuốc này chính là do chiến thần mở!
Phải to gan đến thế nào mới dám đóng cửa nhà hàng của chiến thần chứ?
Ha ha!
Đồng Cương lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Ông chủ Giang, chuyện hôm nay là do chúng tôi làm sai, xin thứ lỗi.
Giang nghĩa xua tay: “Quản lý Đồng có thể vì việc nước quên tình nhà khiến tôi vô cùng khâm phục. Chuyện nhỏ hôm này không tính làm gì, chỉ hy vọng quản lý Đồng đừng bỏ qua cho cháu trai một cách dễ dàng”
“Nhất định, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Làn sóng đầu tiên, hoàn toàn thắng lợi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất