“Phụ thân, ta đã trở về…”
Khẽ động một tiếng, cửa phòng mở ra, vẻ mặt Tước Nhi tràn đầy vui vẻ trở lại trong nhà kiếm, lại bỗng dưng ngẩn ra, sau đó trong lòng tràn đầy vui mừng, hét lớn: “Tam ca, sao ngươi lại đến đây?”
Trác Uyên vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế trúc, nhàn nhã lắc lư, bên cạnh chính là Cổ Tam Thông vừa mới đến, vẻ mặt vui vẻ: “Tước Nhi, xem lời ngươi nói này, ta chính là con trai của phụ thân, chẳng lẽ còn không cho phép ta đến làm bạn với phụ thân hay sao?”
“Hừ, chắc chắn lại lười biếng chạy đến đây chơi rồi, ta lại còn không hiểu rõ ngươi hay sao? Một trăm năm qua ngoại trừ việc có cao hơn một chút thì cũng chẳng thay đổi tẹo nào.” Không khỏi cười mắng một tiếng, Trác Uyên vỗ vỗ đầu hắn.
Cổ Tam Thông trợn trắng mắt, chu miệng ra, dường như còn có chút không phục, Tước Nhi ở bên cạnh cũng cười khẽ.
Ngay sau đó, Trác Uyên quay sang nhìn về phía Tước Nhi, sắc mặt hơi nghiêm một chút, hỏi: “Rốt cuộc vừa nãy có chuyện gì xảy ra, ai lại chạy đến nơi này?”
“Htamlinh247, không có chuyện gì lớn cả, một gã thành thiên của bổn điện ở Tây Châu, là Thốc Ưng Lão Ma, bỗng nhiên lại chạy đến cái chỗ này, đụng phải ba tên tiểu quỷ kia, nhất thời nổi lòng tham. Người đã bị ta đuổi đi rồi, phụ thân không cần phải lo lắng.”
“Thốc Ưng Lão Ma?”
Lông mày hơi run rẩy, Trác Uyên suy nghĩ một lúc, sâu kín nói: “Ở bên ngoài danh tiếng của thằng cha này cũng không tốt đẹp lắm, chuyện xấu xa nào cũng làm, thế nào… Lão ta bị người đuổi, muốn trốn đến nơi này hay sao?”
Không khỏi sửng sốt, Tước Nhi suy nghĩ một chút, cũng lắc đầu: “Không thể nào, Nhật sứ giả chưởng quản Tây Châu, luôn luôn ước thúc thủ hạ nghiêm cẩn, không bắt đầu xung đột quá lớn với các thế lực khác của Tây Châu. Mặc dù loại kém cỏi như Thốc Ưng Lão Nhân, cũng hoàn toàn chỉ là hành vi cá nhân. Mà dựa vào thực lực Quy Nguyên Cảnh tầng bảy của lão ta, các thế lực Tây Châu đều xuất phát từ việc tự bảo vệ chính mình, nếu như không phải chọc tới bọn hắn thì bọn hắn cũng sẽ không trêu chọc vào một lão ma đầu như thế, chẳng lẽ thực sự còn có người thay trời hành đạo, đuổi giết lão ta đến tận chân trời góc biển hay sao? Quan trọng hơn, gần đây Tây Châu quả thật cũng không có hành động lớn nào hay nhằm vào một ai cả.”
“Vậy thì thực sự rất kỳ lạ, vậy vì sao lão ta phải chạy đến cái địa phương vắng vẻ chim không thèm ỉa phân này? Nếu không phải để chạy trốn, thì là theo dõi rồi.” Lông mày khẽ run, Trác Uyên lại hỏi: “Tước Nhi, lão ta nhằm vào ba tên tiểu quỷ kia hay sao?”
“Không phải đâu, nhìn bóng dáng vội vàng của lão ta, sao có thể nhịn được đến bây giờ?”
“Vậy lão ta chính là nhằm vào ta rồi?” Trác Uyên thản nhiên cười, không tỏ rõ ý kiến, lắc đầu nói: “Htamlinh247, nghĩ không ra ta đường đường là Thiên Ma Điện chủ, lại còn bị đệ tử của bổn điện theo dõi điều tra, ha ha ha… Có ý tứ.”
Đồng tử không nhịn được trừng lớn, lúc này Cổ Tam Thông lập tức kêu lớn: “Cái gì, lại dám điều tra hành tung của Điện Chủ? Bọn họ không muốn sống nữa sao, không biết quy củ của bổn điện?”
“Nếu như thực sự là đệ tử trung thành, tất nhiên sẽ không dám lỗ mãng như thế, chỉ sợ sau lưng của lão ta có chủ tử nào khác.” Trác Uyên khẽ nhếch miệng, thản nhiên nói: “Tước Nhi, Tiểu Tam Tử, đại khái lão tiểu tử kia còn chưa đi được xa, đi cùng vi phụ một chuyến đi. Ngược lại vi phụ muốn nhìn xem một chút, rốt cuộc là ai muốn gặp mặt vi phụ, ha ha ha…”
Nói xong, Trác Uyên đã đứng dậy đi ra ngoài. Hai người Tước Nhi và Cổ Tam Thông cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thế nhưng rất nhanh thôi, dường như Cổ Tam Thông lại nhớ ra cái gì đó, chặn lại nói: “Chờ đã phụ thân. Con có việc này, Đông thúc có một việc muốn con hỏi thăm cha một chút, chừng nào thì chúng ta bắt đầu ra tay, hoàn thành một bước cuối cùng trong kế hoạch.”
“Chắc là… Nhanh thôi.”
Trác Uyên chậm rãi vuốt ve vải trắng trên mắt mình, nhếch miệng lên, cười nhẹ một tiếng…
Ở một nơi khác, trong đại sảnh hoàng thất đế đô, trên mặt bàn có một tờ giấy hình bầu dục dài mấy chục thước đang mở ra, Bách Lí Kinh Thế ngồi ở vị trí đầu tiên, kế tiếp là thừa tướng Bách Lí Kinh Vĩ, ngay sau đó là vị trí của nguyên Cửu Kiếm Vương, chỉ là ở vị trí cuối cùng vẫn còn một chỗ ngồi nhưng lại không có ai ngồi ở đó.
Mọi người đều đồng thời liếc nhìn vị trí còn trống, tất cả đều không kiên nhẫn, Thượng Quan Phi Vân thở dài một tiếng, sâu kín nói: “Htamlinh247, vẫn còn coi mình là Đông Cung thái tử hay sao, tính tình lại lớn như vậy…”
Bộp bộp bộp
Nhưng mà, còn chưa đợi lão ta nói xong, từng tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, một bóng người quen thuộc cũng dần dần xuất hiện giữa con đường.
“Ai ya, kiếm vương cụt tay, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, thực sự là áp trục sân khấu mà. Nếu ngươi còn không xuất hiện nữa thì chúng ta sẽ không thể bắt đầu được rồi, ha ha ha…”
Từng tiếng vỗ tay châm chọc vang lên, Thượng Quan Phi Vân nhìn bóng người kia càng ngày càng gần, chế nhạo nói. Mấy kiếm vương còn lại cũng xem thường cười, khinh bỉ bĩu môi. Chỉ có sắc mặt hoàng đế Bách Lí Kinh Thế trầm xuống, bất đắc dĩ thở dài.
Rốt cục, người nọ đi về phía cái ghế còn trống, vẻ mặt không đổi sắc ngồi xuống cũng không hề tỏ vẻ bi thương, chính là thái tử gia năm đó, Bách Lí Cảnh Thiên. Có điều đáng tiếc, bây giờ hắn ta đã không còn là thái tử, chỉ có thể dựa vào thực lực trở thành Kiếm Vương thứ mười.
Vốn dĩ phong hào trên đế quốc của hắn ta là Cảnh Thiên Kiếm Vương, thế nhưng những kiếm vương còn lại luôn luôn chế nhạo hắn ta là Kiếm Vương cụt tay, chỉ vì một khoảng thời gian trước bị Trác Uyên chặt cụt một cánh tay.
Nhìn về phía tay áo vắng vẻ kia của hắn ta một chút, trong lòng của Bách Lí Kinh Thế tràn ngập cảm giác bi ai. Ban đầu y có vị thái tử này, Bách Lí Cảnh Thiên có thể kế thừa đế vị này, đáng tiếng, trên đời làm gì có đạo lý một người tàn phế lại trở thành thái tử?
Sở dĩ rơi vào đường cùng này, mặc dù hắn ta tài hoa hơn nhiều người, nhưng cũng chỉ có thể suy bại trở thành một thân vương.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Bách Lí Kinh Thế lại rỉ máu, Bách Lí Kinh Vĩ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, liên tục thở dài.
Htamlinh247, đáng tiếc, mầm mống tốt nhất…
“Được rồi, nếu như Cảnh Thiên Kiếm Vương đến rồi, như vậy Thập Kiếm Vương đã tập hợp đầy đủ.”
Lúc này, Bách Lí Ngự Lôi vội vàng ho nhẹ một tiếng, cũng không có chế nhạo danh hào của Bách Lí Cảnh Thiên mà trịnh trọng xưng hô phong hào của hắn ta, biểu thị ý tôn trọng: “Như vậy Bách Lí Thừa Tướng, không biết hôm nay ngươi triệu tập chúng ta đến đây là có mục đích gì?”
Sắc mặt Bách Lí Kinh Vĩ vô cùng trầm trọng, nhìn ngắm tất cả mọi người ở xung quanh, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Bệ hạ, còn có mười vị Kiếm Vương đại nhân, bổn tướng bất tài, trăm năm trước đã phán đoán sai lầm, khiến cho kẻ gian thực hiện được, có thể khiến cho đế quốc rung chuyển trong trăm năm nay, thực sự đáng hổ thẹn. Có điều tốt xấu gì, trải qua trăm năm chỉnh đốn, đế quốc lại xây dựng được phong thái như xưa, quân lực đại thịnh, dân giàu nước mạnh. Chỉ là… Vẫn còn tồn tại nguy cơ lớn hơn, chúng ta đang bị mai phục, mức độ rất nghiêm trọng, có thể tiêu diệt được cả đế quốc chúng ta trong một khoảng khắc.”
Trong lòng bất giác đều đồng loạt rùng mình, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào lão ta, chờ câu nói tiếp theo của lão ta.
“Không biết các vị có còn nhỡ kỹ hay không, trăm năm trước Ngũ Châu Đại Chiến, xuất hiện một nhân vật kinh tài. Chính là hắn đã khiến cho bọn ta thất bại thảm hại, khiến cho từ trên xuống dưới của gia tộc Bách Lí đều cảm thấy hổ thẹn.”
“Trác Uyên!” Mắt khẽ híp một cái, Bách Lí Cảnh Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, cánh tay còn sót lại mạnh mẽ nắm chặt thành một quả đấm. Tất cả mọi người còn lại cũng mang một vẻ mặt phức tạp, nhắc tới cái tên này, trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần, đều có nhiều suy nghĩ khác nhau.
Liếc mắt nhìn kỹ tất cả mọi người, Bách Lí Kinh Vĩ nhàn nhạt gật đầu: “Đúng, chính là tên nam nhân văn võ kỳ tài này, khiến cho đại quốc to lớn của chúng ta liên tiếp gặp thất bại, lâm vào một trăm năm rung chuyển. Tâm nguyện nhất thống ngũ châu cũng bị mắc cạn. Nói thật, có hắn làm đối thủ cũng thực sự khiến cho ta kính nể mười phần, cũng là người duy nhất mà bổn tướng không nhìn thấu được từ lúc sinh ra đến bây giờ. May mà trong đại chiến một trăm năm trước kia, hắn bị cuốn vào trong miệng khổng lồ của hải yêu, bị hải yêu cắn nuốt. Làm đối thủ của hắn, mặc dù ta cũng tiếc hận, nhưng cũng cảm thấy may mắn, rốt cục nam nhân đáng sợ này đã chết.”
Nghe được lời này, mọi người đều đồng thời gật đầu, thổn thức không ngừng, có người cũng lộ ra vẻ thương tiếc.
“Có điều, tên ma quỷ này, mặc dù hắn ta đã chết, nhưng nọc độc còn sót lại của hắn cũng khiến cho chúng ta mệt mỏi như trước, nhiễu loạn đại nghiệp của đế quốc chúng ta.”
Ngay sau đó, trong mắt Bách Lí Kinh Vĩ chợt lóe lên tia sáng, hé lớn ra: “Còn nhớ hắn đã nói ra xuất thân của hắn không?”
“Biết, Thiên Ma sơn.” Trong mắt lóe lên sự kiêng kị, Bách Lí Ngự Vân nhất thời thốt lên.
Bách Lí Kinh Vĩ bình tĩnh gật đầu, nói tiếp: “Đúng, chính là Thiên Ma Sơn. Năm đó chính mồm hắn nói ra một tông môn thần bí, chúng ta cũng chưa thể xác định được thật giả, không nói lời gì, thế nhưng thực ra ảnh hưởng tồi tệ từ nó đã rõ như ban ngày. Ở trong một trăm năm nay, những thế lực dựa vào cái tên núi Thiên Ma này đã giả danh lừa bịp liên tục, cái gì mà Thiên Ma Môn, Thiên Ma Đảo, Thiên Ma Tông rồi Thiên Ma Thành, đều là dựa vào thanh danh của hắn, âm hồn bất tán, chiếm giữ thế lực. Mặc dù cuối cùng những thứ này đều bị chúng ta tiêu diệt, cũng chứng minh những thứ này dựa vào danh hiệu Thiên Ma đều con mẹ nó là giả.”
“Nói cho cùng, mấu chốt là chỉ cần một thế lực trăm người cũng có thể tạo thành một cái tên tuổi như Thiên Ma Trại, Thiên Ma Bang, thậm chí là Thiên Ma Tôn, loại hàng nhái như này làm sao lại có cái lý ấy, tất nhiên sẽ bị chúng ta tiêu diệt trong nháy mắt. Thế nhưng chuyện này cũng thực sự kinh khủng. Mọi người đều muốn dựa vào danh môn trong truyền thuyết này để lấy thực lực, mượn xác hoàn hồn. Chuyện này khiến cho một trăm năm qua, đế quốc chúng ta liên tục rung chuyển không ngừng, tạo thành ảnh hưởng, có lẽ còn đáng sợ hơn nhiều so với dự đoán trước đây của ta. Rất nhiều người cho rằng, chúng ta đã từng thua trên tay đệ tử núi Thiên Ma, chỉ cần sử dụng danh hiệu Thiên Ma này là có thể hiệu triệu được một đỉnh núi. Như vậy thì uy tín của đế quốc, danh dự của đế quốc có còn hay không?”
“Thì sao, có huyên náo ầm ĩ hơn nữa thì cũng chẳng qua chỉ là một đám tiểu lâu la mà thôi, phẩy tay một cái là tiêu diệt được rồi.”
Thượng Quan Phi Vân cũng khinh thường bĩu môi, cười xòa một tiếng, phất ống tay áo: “Cùng lắm thì mấy người chúng ta bỏ công sức ra một chút, lẽ nào bầy kiến cỏ này lại có thể xuất hiện liên miên không dứt?”
Nghe được lời này, mấy Kiếm Vương còn lại cũng khẽ gật đầu, không chút để tâm. Không phải chỉ là một cái danh hiệu hay sao, lại cũng không phải là một tông môn thật sự, người của núi Thiên Ma, có gì mà phải sợ?
Nhìn thấy vẻ khinh miệt của tất cả mọi người, Bách Lí Kinh Vĩ càng lộ ra vẻ ngưng trọng: “Nếu như thực sự giống với lời của Phi Vân Kiếm Vương, những thế lực này chỉ là một đám lâu la thì bổn tướng cũng không dám mệt nhọc chư vị Kiếm Vương đại giá, tề tụ ở đế đô. Quan trọng hơn, hôm nay Thiên Ma đã thực sự xuất hiện một thế lực lớn. Hơn nữa tổ chức cực kỳ nghiêm mật, hiếm thấy trên đời, thế lực trải rộng khắp ngũ châu, chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử. Các vị, không biết các vị đã nghe qua tên tuổi của Thiên Ma Điện hay chưa?”
Lông mày nhịn không được run lên, sắc mặt Bách Lí Kinh Vĩ trở nên nghiêm trọng chưa từng có…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất