“Thật không, chúng ta rất chờ mong ngày đó.”  

             Bách Lí Kinh Vĩ không muốn tiết lộ, mấy người Thượng Quan Phi Vân cũng không hỏi nữa, chẳng qua đáy lòng cũng hiện lên một chút nghi hoặc vô căn cứ.  

             Liếc mắt nhìn qua tất cả mọi người, dường như Bách Lí Kinh Vĩ hơi mệt mỏi, thu hai bản vẽ trên bàn về, cười nói: “Các vị, mọi chuyện chính là như vậy, mong các vị Kiếm Vương trở lại đất phong của chính mình, ứng phó tốt hành động của Thiên Ma Điện, chớ để bọn họ kiêu ngạo hơn. Bổn tướng đã có kế hoạch làm sao có thể diệt trừ được hậu hoạn, đến lúc đó sẽ thông báo cho chư vị.”  

             “Tốt, đã như vậy, thừa tướng đại nhân, bệ hạ, cáo từ.” Thượng Quan Phi Vân thở dài, đứng dậy ôm quyền, sau đó đi ra ngoài. Chín người còn lại cũng ôm quyền rời theo sau.  

             Thấy tất cả bọn họ đều đã rời đi, Hoàng Đế Bách Li Kinh Thế mới nhịn không được thở dài, nhìn về phía Bách Lí Kinh Vĩ nói: “Kinh Vĩ, đã một trăm năm qua đi, sợ rằng chúng ta khó có thể tiếp tục lừa gạt bọn họ được. Trong lòng bọn họ đã nổi lên sự nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, có ngày giấy cũng không gói được lửa.”  

             “Không gói được cũng phải gói.”  

             Lông mày nhíu thật chặt, Bách Lí Kinh Vĩ cắn chặt răng, trong chớp mắt lóe lên tia sáng: “Yên tâm đi, bệ hạ, không có việc gì. Bách Lí Kinh Vĩ ta đảm bảo, nhất định đế quốc sẽ ổn định và hòa bình lâu dài, tuyệt đối không suy sụp.”  

             Ở một nơi khác, mười vị Kiếm Vương đi thành ba hàng, cùng nhau đi ra đại điện, chỉ có một người Bách Lí Cảnh Thiên lẻ loi đứng ở một chỗ.  

             Nhìn bóng lưng cô độc kia, Thượng Quan Phi Vân không khỏi cười xòa một tiếng, khinh thường nói: “Vốn có tài trị quốc, lại có thiên phú dị bẩm, tưởng có thể là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai, không ngờ bây giờ lại chỉ là một thân vương, xem ra trăm năm nay, hắn ta đã thay đổi nhiều rồi, ha ha ha…”  

             “Htamlinh247, tạo hóa trêu ngươi, ban đầu mười vị hoàng tử, trong nháy mắt đã chết chín, lưu lại một người thì tàn phế. Sớm biết như vậy, khi đó bọn họ không nên đến Bắc Châu.”  

             Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi thở dài: “Mười vị hoàng tử đều kinh tài tuyệt diễm, nếu như có thể kéo dài đến ngày nay, cũng phải có mấy người có thể leo lên đại vị, tấn thăng kiếm vương, cũng không phải là cảnh tượng thê thảm như ngày nay.”  

             “Đan huynh, ngươi ngu dốt, nếu như Kiếm Vương của gia tộc Bách Lý càng nhiều thêm, chẳng phải chúng ta sẽ không có chốn dung thân hay sao? Bây giờ như vậy cũng tốt, ta tứ hắn lục, lời nói của chúng ta vẫn còn trọng lượng. Ha ha ha…”  

             “Ngược lại ta tình nguyện để cho bọn họ có cành lá rậm rạp, lão phu quy ẩn sơn lâm, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản.” Nhìn Thượng Quan Phi Vân hả hê, Đan Thanh Sinh lắc đầu, mỉm cười nói.  

             Lúc này, Cầm Sắt Kiếm Vương đi tới, liếc mắt nhìn hai người, cười nói: “Đan huynh, mặc dù ta không thích thái độ làm người của Phi Vân huynh, nhưng lần này thực sự ta cũng muốn đứng bên cạnh hắn. Ngươi cho rằng nếu như thế hệ trẻ của gia tộc Bách Lí quật khởi, quá nhiều cao thủ thì bọn họ có thể thả cho ngươi quy ẩn hay sao? Không chừng đến lúc đó bản thân chúng ta cũng khó có thể được an toàn. Bây giờ lại tốt, một gia tộc cực mạnh vốn có cành lá rậm rạp lại có thể rơi vào tàn lụi như vậy, chính là do đại chiến trăm năm trước tạo thành. Xem ra Trác Uyên chính là khắc tinh của gia tộc Bách Lí. Điểm này, chúng ta phải nên cảm tạ hắn.”  

             Nghe được lời này, hai người còn lại liếc nhìn nhau, đều mỉm cười gật đầu, tất nhiên cũng hiểu rõ.  

             “Các vị huynh đài, xem ra suy đoán của chúng ta đã đúng rồi, lão gia hỏa Bất Bại Kiếm Tôn kia đã chết.”  

             Lúc này, một bóng người xuất hiện nhanh chóng đi đến bên cạnh bọn họ, cũng đè thấp giọng nói xuống: “Lúc nãy các ngươi có nhìn thấy sắc mặt của Bách Lí Kinh Vĩ không? Rõ ràng là phía sau lão ta đã không còn núi dựa, trong lòng đang chột dạ…”  

             Nhưng mà, còn chưa đợi lão ta nói xong, Cầm Sắt Kiếm Vương đã ra hiệu đừng có lên tiếng, nhìn sang hai bên một chút không thấy ai, mới cẩn thận nói: “Tửu Kiếm Tiên, lời này không thể nói lung tung được. Ở đây không có ai xác định được sinh tử của Bất Bại Kiếm Tôn, ngươi nói như vậy, ngộ nhỡ truyền vào trong tai của lão ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó.”  

             “Chuyện này cần gì phải chứng thực nữa? Lão gia hỏa kia đã chưa từng xuất hiện trong một trăm năm, không phải là chứng cứ tốt nhất hay sao?”  

             Tửu Kiếm Tiên tự tin mười phần nói: “Các ngươi cũng biết, lão gia hỏa kia nhìn trúng mấy người trẻ tuổi trong gia tộc, lựa chọn được mấy người có tư chất tốt, tự mình điều giáo, đưa đến dưới kiếm ngộ đạo. Thế nhưng trăm năm qua, biết rõ thành viên trong gia tộc đang tàn lụi, còn không nhanh chóng bồi dưỡng ra mấy tên cao thủ, không phải tỏ rõ là lão ta đã chết rồi hay sao? Chẳng qua trăm năm qua tên tiểu tử Bách Lí Kinh Vĩ giảo hoạt, lừa gạt chúng ta mà thôi. Nếu như lão gia hỏa kia đã chết, các vị có tính toán gì không, hay vẫn tiếp tục ở lại nơi buồn chán này?”  

             Nghe được lời này, Cầm Sắt Kiếm Vương liếc nhìn Đan Thanh Sinh, khóe miệng đều nhếch lên một nụ cười: “Không thể nói lung tung, nhỡ lão ta còn sống thì sao?”  

             Nhưng khóe miệng đã mỉm cười không khép lại được nữa rồi.  

             Chỉ có sắc mặt Thượng Quan Phi Vân vẫn lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia sáng kiên định: “Mặc kệ Bất Bại Kiếm Tôn sống hay chết, các ngươi lựa chọn như thế nào, lão phu cũng nhất định phải ở lại Kiếm Tinh. Bởi vì chỉ có đế quốc này mới có thể trợ giúp lão phu phản công Đông Châu, lấy lại tất cả mọi thứ.”  

             “Htamlinh247, ngươi quá cố chấp.”  

             Ba người còn lại bất đắc dĩ lắc đầu đều thở dài. Lão ta làm sao lại không hiểu rõ, thân làm tu giả, chắc hẳn phải truy cầu đại đạo vô biên. Ở lại thế tục làm tay chân cho người ta, có đáng giá hay không?  

             Thế nhưng, còn chưa đợi bọn hắn nói vài lời khuyên nhủ, một bóng dáng mặc quan phục đỏ thâm đã đột nhiên đi tới trước mặt bọn họ, khom người cúi đầu, cung kính nói: “Thần Binh Bộ Thị Lang Vũ Văn Dũng, tham kiến bốn vị Kiếm Vương đại nhân.”  

             “Binh Bộ Thị Lang?”  

             Lông mày bất giác run lên, Thượng Quan Phi Vân liếc mắt nhìn về phía người nọ, nhưng chỉ thấy một người trung niên có mái tóc điểm bạc trắng, tu vi Hóa Hư Cảnh tầng năm, kỳ quái hỏi: “Bộ binh do Thừa tướng đại nhân cai quản, cũng không phải người trong vương phủ của chúng ta, ngươi tìm chúng ta làm gì?”  

             Vũ Văn Dũng lại kính lễ thêm một lần thật sâu, bái phục nói: “Khởi bẩm Phi Vân Kiếm Vương, thực ra vi phần có chuyện muốn tìm Trảm Long Kiếm Vương, có một chuyện muốn nhờ.”  

             “Tìm ta?”   

             Đan Thanh Sinh không khỏi sửng sốt, nhìn kỹ hắn ta một cái, cũng vuốt râu lắc đầu nói: “Ha ha ha… Lão phu quen biết ngươi sao? Xin lỗi, ta không biết, lão phu sẽ không dễ dàng giúp đỡ người khác.”  

             Nói xong, Đan Thanh Sinh đã quay người lại, muốn vượt qua hắn ta rời khỏi nơi này.  

             Trong lòng quýnh lên, người nọ vội vàng ngăn cản trước mặt Đan Thanh Sinh, trong tay lóe lên tia sáng, lấy ra một bức họa cuộn tròn trong giới chỉ, hai tay trình lên, cung kính nói: “Kiếm Vương đại nhân chậm đã, không biết ngài có nhận thức được bức tranh này hay không?”  

             “Đây là…”  

             Lông mày không khỏi run lẩy bẩy, Đan Thanh Sinh nhìn quyển trục quen thuộc này, bất giác mở ra nhìn một cái, thở dài ra một hơi, cuối cùng cũng hiểu ra.  

             Người nọ vẫn khom người ở bên cạnh như trước, khẽ nói: “Không biết Trảm Long Kiếm Vương còn nhớ hay không, trước đây ở Tây Châu ngài đã phát ra một lời thề, nếu ai có thể tìm bức họa này về cho ngài, ngài sẽ đáp ứng hắn ta một chuyện. Vi phần biết đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, liền trèo non lội suối, vô cùng khổ cực mới tìm về được bức họa này, chỉ là không biết nguyện vọng năm xưa, bây giờ còn có tính hay không?”  

             “Giang sơn xã tắc đồ… Lão phu vì người yêu mà vẽ, là lời tuyên thệ của ái tình, sao lại có thể không tính được?” Mí mắt khẽ run rẩy, trong mắt Đan Thanh Sinh bất giác lộ ra vẻ hồi tưởng, dường như đang nhớ lại chuyện xưa. Ngay sau đó, mạnh mẽ thu lại bức họa, bình tĩnh nói: “Nói đi, ngươi có chuyện gì muốn nhờ?”  

             Người nọ khom người cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Kiếm Vương đại nhân nói là làm, khiến người ta khâm phục. Thực sự không dám dấu diếm, thực ra tại hạ là người Tây Châu, tên là Vũ Văn Dũng. Vốn là hoàng tử của Đế Quốc Thiên Vũ, lại bị kẻ gian làm hại, soán quyền đoạt vị, truy sát khắp nơi…”  

             “Được rồi được rồi, lão phu cũng không muốn biết rõ lai lịch của ngươi, ngươi chỉ cần nói chuyện muốn nhờ là được.”  

             “Kiếm Vương đại nhân, tại hạ mong muốn Kiếm Vương đại nhân có thể giữ gìn lẽ phải giúp tại hạ, diệt trừ Đế quốc Thiên Vũ, tiêu diệt tất cả Lạc Minh.” Hai mắt kiên định, trong mắt lộ ra sát khí trần trụi, Vũ Văn Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.  

             “Cái gì?”  

             Không khỏi cả kinh, Đan Thanh Sinh nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc lâu, ngạc nhiên nói: “Tiêu diệt toàn bộ Lạc Minh?”  

             “Rốt cuộc làm sao ngươi lại leo lên được chức Binh Bộ Thị Lang này được vậy, lại có thể đưa ra ý đồ không an phận như vậy?”  

             Thượng Quan Phi Vân ở bên cạnh nghe thấy vậy, bất giác cười ra tiếng: “Đế Quốc Thiên Vũ là cái quái gì, ta không biết rõ ràng lắm. Thế nhưng địa vị của Lạc Minh ở Tây Châu bây giờ đã ngang với một nửa chiến lực của Tây Châu, ngươi bảo Đan huynh tiêu diệt toàn bộ Lạc Minh, không phải là đối địch với toàn bộ Tây Châu hay sao? Đan huynh có thể đáp ứng hay không?”  

             Suy nghĩ một lúc, Đan Thanh Sinh cũng gật đầu đầu nói: “Đúng vậy, Phi Vân Kiếm Vương nói đúng, lời thề ban đầu của lão phu chỉ nhằm vào những chuyện nằm trong phạm vi năng lực mà lão phu có thể đạt được mà thôi. Đối địch với cả một châu, lão phu còn chưa có năng lực này, xin lỗi, đổi một cái khác đi.”  

             “Thưa Trảm Long Kiếm Vương, một đời này của tại hạ chỉ mong muốn được báo thù. Trước đây Lạc gia đoạt đế quốc của ta, phụ tá một con rối lên ngôi, đuổi cùng giết tận đối với ta. Thù này hận này, cả đời ta khó có thể quên được, cho nên hôm nay mới cầu Kiếm Vương đại nhân giúp đỡ. Ta trèo non lội suối đi đến Trung Châu. Thế nhưng Kiếm Vương đại nhân cao cao tại thượng, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ta chỉ là một con giun con dế, làm sao có thể đơn giản gặp được ngài? May mà khi Ngũ Châu đại chiến bạo phát, ta tham gia đại quân của Trung Châu, lập được nhiều chiến công, từng bước thăng chức, trải qua trăm năm mới có thể đi lại được trong cung này. Hôm nay mới có thể gặp được Kiếm Vương, thực sự là may mắn…”  

             “Ta nhổ vào, dùng trăm năm mới có thể leo lên được vị trí này, ngươi thực sự con mẹ nó dốc lòng. Cừu hận này, thực sự là động lực để con người tiến lên.”  

             Thượng Quan Phi Vân nhìn kỹ hắn ta, không khỏi cười một tiếng: “Thế nhưng ngày trước khác, ngày nay khác, trăm năm trước Lạc gia là cái đếch gì, Đan huynh chỉ cần ngoắc đầu ngón tay là có thể tiêu diệt được, nhưng bây giờ thì không được. Lạc Minh đã quá to lớn, tác động đến toàn bộ thế lực của Tây Châu, ngươi bảo Đan huynh ra tay thế nào được, muốn mệt chết hắn sao? Hay đợi một hồi Ngũ Châu Đại Chiến lần nữa, đến lúc đó ngươi ra trận với tư cách Binh Bộ Thị Lang đánh lại, trả mối thù hận này.”  

             “Mặc dù Phi Vân Kiếm Vương nói có lý, thế như tình hình đế quốc bây giờ như thế nào, làm sao Binh Bộ Thị Lang như ta lại không biết hay sao? Nội bộ đế quốc gió nổi mây phun, làm sao có thể tuyên chiến với bên ngoài được? Sợ rằng một trăm năm sau cũng sẽ không xảy ra bất kỳ một cuộc chiến nào, nhưng ta không nhịn được.”  

             Lông mày nhíu chặt lại, dường như Vũ Văn Dũng rất cấp thiết, sau đó lại nói tiếp: “Như vậy Kiếm Vương đại nhân, ta lùi lại mà cầu việc khác, tại hạ khẩn cầu Kiếm Vương đại nhân giết chết người đứng đầu Lạc Minh, Lạc Minh Viễn. Chỉ cần Minh Chủ của bọn họ chết, nhất định sẽ sụp đổ, cũng coi như ta đã báo được thù, thế nào?”  

             “Cái này… Ngược lại là có thể.”  

             Đan Thanh Sinh suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Chỉ cần giết một người thì không có vấn đề gì. Được rồi, lão phu sẽ đáp ứng với ngươi.”  

             Nghe được lời này, Vũ Văn Dũng lại bái hạ một lần nữa, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, thế nhưng ở sâu trong đáy mắt cũng lơ đãng hiện lên một nụ cười nhạo…  

             Sau nửa canh giờ, ở bên trong một căn phòng tối đen như mực, Bách Lí Kinh Vĩ lẳng lặng chắp tay đứng ở nơi này. Vũ Văn Dũng cung kính đi đến bên cạnh lão ta, bái hạ nói: “Thừa tướng đại nhân, tất cả thỏa đáng, Đan Thanh Sinh xuất phát.”  

             “Rất tốt, không uổng công ta đè ép chuyện của ngươi trăm năm, yên tâm đi, mối thù của ngươi ta sẽ để ngươi tự mình chấm dứt, toại thành tâm nguyện. Còn có… Đừng quên, lần này truyền chuyện Đan Thanh Sinh cần làm ra khắp Ngũ Châu đều biết.”  

             “Rõ, đa tạ thừa tướng đại nhân.”  

eyJpdiI6IjhqZWFIc1k5YnZKWFd3NkRRREhHaUE9PSIsInZhbHVlIjoiSUdWa05Ua1VpeTFmb3g2SzkwU2dYNFJjeXdKUDFZUjg0TnplM2JCNUpHaGhwT1dIK05rWUkxcGZGR1kwTElJSVpxdmhpcmJtTzZqdVY4N0JqUTh4VnRuVkE5NFNOaWJEbE5IeGhpSUNYSzBVbmVPSnRtcVJ3UG5cL29mYmM0SVNBVERSVW9STFZqZ3dTZmZRYjZOZW9NdFZhXC9tNDNyOFBEN3I5NTRVNkNuNHZuUGt6UXdEczBYRzcxTGxSZHNvM2NQZ1ZZbCtQckNWZWlpMzlRV3JSUnJNNVZ6NjBGYXRaOEhXRXdtSkhacjBGWnpXWUVBVXM5R3N3Vk91aVFveXZIQkxNY0laQTlNem9uNzR4elQwUDdwdGkrRmx3VTczRWx0XC9vS3QzXC9xZTJxdGt5NUVxQTlaMVY1cVZRczh3Zzh4IiwibWFjIjoiOTY1ZmQyZDkwMTBiMmYyM2FkMGRmMjJkZTFiOGQ1MzVlNTMxNTgyNjI4ZThmZmIzZDE4NzA4MWJhMDhkY2E5OSJ9
eyJpdiI6InNsUjhIV1krb04zbW03WDlMOWtYOGc9PSIsInZhbHVlIjoieW5rR3pGMER2ajE2Wllob3JEMDdicVNRbU9uWU5EcGZtN1VCa1BmMUVWZ0VJekZOMDdSRkpRbUk1R3pWYUF6ZldGM0Vsc2tVSlpRRUZ6WFVkU0R4cTdqSFZDTHVGekR3ZlFkZGxzZXdGWGFHem9ycHZSTEM3cE8yMmJndDBHMDVQNVBNVGZwaHNYc1B1WHhieWNVSHI4WnNJdE00VjExcUhzY2h2V3RlNEFEMis0dVY1aUpueEFXdEpBNVhFRVhUSVB4NHFLM0lQV1JKTW44RDBwTjJUZE9BTEJNU2JTSlNTTlU2c1JHT3RIODJ2dFBsbFJcL3ZQeDJEUFM3SFlqYTFMS1wvU003Vk9uZEJzbVo5YnRlVlE0SzFTNUUwRTNYT0xYZ1RSb3Jza1pGbmlodStFblM3dDdNRDc0RjdNUDhPVGNDTjhhWkx3VVhqWmhHczZ3XC9aWFZtb2J2UHgzQk0rU0Yzc2t0OEZVVEU5ZnZNbmRlODVYZlFpY1BTMzhyVkdWK1hVTHdEc2dXUUI3V1pqeVZJTjMycDZPS25PV0pHVlZUTUswVUExVFVUZXd2K3ljV2szYlY2Q1ZFcUZpNHdjK2wyOEJLXC9oWnptQ1QyaXZNZ01cL0kxWTl0OVZTQXArZUs0VzNWOXZwcmRoMmxNcHFvZGdxMVhtMXRnV1JsWEVsZStKdU5LTVk2VFJZVVF6dk9neWdqZ3NWNVhJbURxZm9zeEtNRVdJSDVmZHFCYmVcL3ArcDgwRTNvWTA0V1M5R1JFY0R6SGdmK2N4ZU10dWZpOXdVRGhqZz09IiwibWFjIjoiMzRlZWM1M2RkMzRlZThlZDViMTQ3MGJmYWRhYTM0N2I4Y2M2OTJlZTQwMmYyNDU2NTEyODk2Mjk5MDA0MTM2YiJ9

             Từng tiếng cười to vang vọng khắp đại điện tối đen như mực, âm trầm mà kinh khủng vô cùng.

Ads
';
Advertisement