“Ha ha ha… Đây là hoàng đế và thừa tướng cao cao tại thượng của Kiếm Tinh đó sao, ngu ngốc tỏ ra kiêu ngạo cho lắm vô, rồi kiểu gì mà chẳng bị ta chà đạp dưới chân hả?”  

             “Khụ khụ khụ… Không thể ngờ rằng lại có ngày, những nhân vật lớn như vậy lại bị hành hạ ngay dưới trướng chúng ta như thế, ha ha ha……”  

             …  

             Bốp bốp bốp!  

             Tiếng đấm đá liên tục vang lên, hết lần này đến lần khác, âm thanh khó nghe ấy cứ vang mãi không dứt, đám người Bách Lí Kinh Vĩ khẽ cắn chặt răng, nhất quyết không rên rỉ kêu đau dù chỉ một chút, chỉ biết kiên cường mà gồng mình chịu đựng, tiếng gào thét bên tai, mỗi lúc một to hơn, khiến cho người nghe chán đến phát ngấy, cho đến khi Lạc Minh Viễn đi đến ngăn chặn thì bọn họ mới co rụt đầu lại, sau đó từng người một nhanh chóng rời đi, chỉ là trên khóe môi ai nấy đều khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung thỏa mãn, trông rất giống với dáng vẻ của kẻ tiểu nhân đắc chí.  

             Đôi mắt lạnh lùng chứng kiến hết tất cả, Mộ Dung Tuyết bất lực lắc đầu, trên mặt tràn ngập sự mất mát: “Không ngờ rằng hạng người ngày thường luôn ra vẻ chính trực nghiêm nghị, nhưng khi tai vạ đến, thì lại bỏ mặc binh lính để bảo vệ vũ trang, không hề có tính trách nhiệm gì cả, bây giờ phần thắng rơi vào trong tay thì lại đắc ý, còn đối xử tàn nhẫn với kẻ địch nữa, mặc dù đấy là Bách Lí Kinh Vĩ, là hạng người tâm cơ thâm sâu khó lường mà chúng ta khó đối đầu nhất, nhưng cũng không được làm ra những chuyện trái đạo đức như vậy!”  

             Không đáp lại lời nàng ta, Trác Uyên không tỏ rõ ý kiến mà chỉ khẽ cười, sau đó hắn xoay người rời đi, sâu trong đáy mắt còn tỏa ra một tia sáng thâm thúy.  

             Thiện ác phân biệt trong một niệm, chính ma tồn tại ở trong lòng. Trên đời này, bao nhiêu người có thể cầm cự trên một cây cầu bập bênh được chứ? Ha ha…  

             Đế đô Kiếm Tinh thất thủ, ngoại trừ Thượng Quan Phi Vân và gian tế từ các châu khác ra, thì tất cả đều bị cao tầng của các châu bắt về xử lý, còn những tù binh của Kiếm Tinh, thì bị Lạc gia bắt giữ, trông giữ thật cẩn thận.  

             Mà tin tức này, rất nhanh đã truyền ra khắp các ngõ ngách ở đế quốc, lập tức khiến cho quân đội của đế quốc trước đó còn đang kiên cường chống đòn tấn công từ ba châu, nhưng trong nháy mắt đã mất đi trụ cột, khiến cho bọn họ hoàn toàn suy sụp. Kiếm sao băng lạc, Trung Châu luân hãm, đã thành sự thật mất rồi!  

             Cuộc phản công của Đông Châu, rất nhanh cũng đã chiếm quyền chủ động, Thượng Quan gia lại lần nữa đoạt được quyền khống chế ở Đông Châu.  

             Cứ như vậy, xem như năm châu đã hoàn toàn yên ổn, vài vị Pháp Vương cũng trở về bản doanh để xử lý công việc của các chông. Và đương nhiên Trác Uyên cũng tạm gác mọi chuyện sang một bên, rồi đi theo Lạc Minh Ngọc trở về Lạc gia.  

             Mấy tiểu bối ở Lạc gia đã sớm nóng lòng như lửa đốt, ở trong nhà đợi mà nôn không chịu được, chờ cho đến khi đã thấy cha mẹ bình yên trở về thì vui mừng vô cùng, lập tức chạy ào ra chào đón. Mà một đám lão gia hỏa ở Lạc Minh, sau khi nhìn thấy đại quản gia cũ là Trác Uyên đã quay về, bọn họ bất giác khom lưng cúi đầu trước hắn, thái độ dè dặt, kính trọng và kiêng sợ.  

             Lần này, rốt cuộc thì những tiểu gia hỏa kia đã có thể được tận mắt chứng kiến sự quan trọng của Trác Uyên trong mắt của Lạc Minh thế nào. Hơn nữa, thế mà hắn lại không mù, đã vậy còn mở được mắt nữa sao?  

             Điều này không khỏi khiến cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên, tại sao lúc trước hắn phải giả mù chứ?  

             Cứ như vậy, Trác Uyên đã có cơ hội ôn lại chuyện xưa cùng với mấy lão gia hỏa là bằng hữu cũ trong Lạc Minh, vì thế mà trong lòng hắn vô cùng vui mừng!  

             Ba ngày sau, trong hậu viện Lạc gia, Trác Uyên và Gia Cát Ngọc Long đang nhàn nhã đánh cờ, những quân cờ trắng đen rơi xuống như những giọt mưa, Lạc Tư Uyên ở một bên xem mà cảm thấy hứng thú vô cùng, thỉnh thoảng còn thấy Gia Cát Ngọc Long nhíu chặt mày lại, đột nhiên vào lúc này, một ngón tay nghịch ngợm chỉ thẳng vào bàn cờ, nói: “Gia Cát gia gia, đặt ở đây đi!”  

             “Ha ha… Tiểu thư à, nếu đặt ở đây, cũng tương đương với việc lão phu tự chặn hết mọi nước đi của mình đấy, sao có thể hạ đo ván Trác quản gia được đây?”  

             Khẽ vuốt chòm râu, Gia Cát Ngọc Long bật cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Trác Uyên, ôm quyền cung kính nói: “Tài đánh cờ của Trác quản gia ngày càng sắc bén thâm sâu, lão phu thật khâm phục!”  

             Nghe được lời này, Lạc Tư Uyên không khỏi nói: “Gia Cát gia gia, ngươi thua mười ván liên tục như vậy, chẳng phải trước kia ngươi được xưng là cao thủ bất khả chiến bại ở Tây Châu sao? Tại sao lại…”  

             “Vì Trác quản gia không có ở Tây Châu thôi, dù sao thì, trăm năm trước lão phu đã thất bại trước một quân cờ lớn của Trác quản gia rồi, ha ha ha…” Ngửa mặt lên trời cười to, Gia Cát Ngọc Long sảng khoái nói.  

             Khẽ mỉm cười, Trác Uyên cũng không tỏ rõ ý kiến: “Gia Cát thừa tướng còn nhớ rõ ân oán trăm năm trước sao, ha ha…”  

             “Trác đại ca!”  

             “Sư phụ!”  

             Lúc này, vợ chồng Lạc Minh Viễn vội vàng đi tới trước mặt mọi người, sau đó bái một cái về phía Trác Uyên. Gia Cát Ngọc Long và Lạc Tư Uyên vội vàng đứng dậy, cả hai lập tức hướng về phía Lạc Minh Viễn hành lễ.  

             “Gia chủ, phu nhân!”  

             “Cha mẹ!”  

             “Minh Viễn, ngươi là gia chủ, vậy thì chẳng phải ta mới là người nên bái ngươi sao, mới sáng sớm tinh mơ, ngươi chạy sang đây làm gì vậy?” Một bên thu thập quân cờ, Trác Uyên một bên nhẹ nhàng nói. Rất hiển nhiên, rõ ràng lời hắn nói không hề có sự chân thành.  

             Bất giác bật cười một tiếng, Lạc Minh Viễn bất lực lắc đầu: “Trác đại ca cứ nói đùa, ta nào dám làm phiền ngài đi bái kiến ta chứ? Chỉ là nghe nói ngài đã trở lại, ở Tây Châu cũng có không ít bằng hữu muốn gặp mặt, bao gồm cả hai vị chí tôn cũng tới…”  

             “Song long chí tôn sao?”  

             Không khỏi kinh ngạc, Lạc Tư Uyên kỳ quái hỏi: “Hai vị chí tôn đó luôn ru rú trong nhà, ta lớn như vậy rồi mà còn chưa từng gặp qua bọn họ, lần này bọn họ thật sự tìm tới cửa sao?”  

             “Đương nhiên rồi!”  

             Khẽ nhếch miệng cười, trong mắt Gia Cát Ngọc Long hiện lên một tia sáng: “Hiện tại Trác quản gia đã đánh bại Bất Bại Kiếm Tôn đứng đầu năm châu, nếu hắn ở Lạc Minh chúng ta, vậy thì đương nhiên Lạc Minh sẽ như thuyền đón gió ra khơi, có thể nói là trong tương lai sẽ thay thế vị trí của Bách Lý gia tộc, trở thành thiên hạ đệ nhất gia tộc cũng không ngoa đâu. Hai vị Chí tôn ở Tây Châu, đương nhiên cũng sẽ nể tình vài phần, nên đương nhiên là họ sẽ không giữ thái độ kiêu ngạo giống như lúc trước nữa!”  

             Kinh ngạc đến mức miệng ô thành một hình tròn, Lạc Tư Uyên nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt lấp lánh tia sáng. Vị Trác thúc thúc này, đúng thật là đỉnh cao danh vọng mà…  

             Thâm trầm một chút, Trác Uyên chậm rãi đứng dậy, rồi đi ra ngoài: “Được rồi, dù gì cũng có quen biết, đi gặp mặt một chút vậy, dẫu sao thì sau này cũng không gặp người ta được nữa…”  

             “Từ từ!”  

             Nhưng mà, hắn còn chưa đi được mấy bước thì bỗng chốc một tiếng kêu lớn đã vang vọng ngay bên tai.  

             Vừa quay đầu nhìn lại, hai mắt Trác Uyên lập tức sáng ngời: “Ấy, Sương Nhi, lâu rồi không gặp, trở lại Lạc gia mấy ngày rồi mà ta vẫn chưa thấy mặt ngươi đấy, ngươi đi đâu vậy? Ha ha…”  

             “Thánh Nữ!”  

             Trác Uyên vui vẻ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng. Mấy ngày nay hắn cảm thấy kỳ quái vô cùng, theo lý mà nói thì khi hắn trở về Lạc gia, hẳn là Sương Nhi cũng biết chuyện này, nhưng kỳ lạ ở chỗ là hắn lại không hề thấy bóng dáng của nàng ở đâu, đây không phải là phong cách của nàng.  

             Đám người Lạc Minh Viễn khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Vân Sương rồi cười một cái.  

             Khóe miệng nhếch lên thành một đường vòng cung thần bí, Vân Sương còn chưa nói đến hai lời thì đã bước tới trước mặt Trác Uyên, rồi kéo tay hắn nói: “Mau theo ta!”  

             “Có chuyện gì?”  

             “Lão tổ của ta muốn gặp ngươi!”  

             “Lão tổ sao?” Mày khẽ run lên, trong mắt Trác Uyên hiện lên sự nghi ngờ.  

             Hơi mỉm cười, trong mắt Sương Nhi thoáng hiện lên một quầng sáng màu xanh lam, nàng nói: “Đúng vậy, là lão tổ của Vân gia chúng ta, Vân Đế, một trong mười vị hoàng đế cổ đại. Người muốn gặp ngươi, ma hoàng Trác Liệt Uyên!”  

             Da mặt bỗng chốc trở nên căng cứng, Trác Uyên tự trấn tĩnh bản thân một chút, nét mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, sâu trong đáy mắt khẽ hiện lên một tia nghi ngờ. Vân Đế, người đã sớm biến mất từ lâu, thế mà vẫn còn ở Phàm Giai sao?  

             …  

             Mười ngày sau, trong rừng rậm âm u, bóng dáng của một nam một nữ lập lòe xuất hiện trên một đống đổ nát. Ngẩng đầu nhìn lên, tất cả những gì hiện ra ngay trước mắt chính là trùng trùng những ngọn đồi đá gập ghềnh và cỏ dại bao phủ xung quanh.  

             “Đây là đất tổ của Vân gia các ngươi sao?” Đánh giá từ trên xuống dưới một chút, Trác Uyên mở miệng nói.  

             Nhẹ gật đầu, Vân Sương khẽ cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, Vân gia chúng ta rời đi khỏi đây đã lâu, nơi này đổ nát hoang phế như vậy, khiến ngươi chê cười rồi. Nếu không có cuộc chiến giữa năm châu trước đó, vậy thì không chừng ta cũng sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này để cầu xin sự phù hộ từ lão tổ làm gì. Nhưng sau đó, ta vẫn luôn ở đây để lão tổ dạy dỗ cho ta trên con đường tu luyện!”  

             Nói xong, trong tay Vân Sương kết ấn quyết, ngay sau đó, tiếng dao động không gian khẽ vang lên, phía trước tảng đá lớn nổi lên một luồng ánh sáng dịu nhẹ, trông giống hệt như rặng san hô dưới đáy biển sâu.  

             “Được rồi, chúng ta đi thôi!”  

             Quay đầu nhìn Trác Uyên một cái, Sương Nhi nhẹ nhàng cười nói, rồi cầm tay hắn chạy thẳng vào bên trong không gian, ầm một tiếng, bóng dáng của hai người đã biến mất hút. Đợi cho đến khi xuất hiện lần nữa thì hai người đã đồng loạt bị quăng ngã vào trong một không gian tối đen mù mịt, tối đến mức duỗi tay cũng không thấy năm ngón đâu, bản thân không nghe theo sự khống chế của não bộ nữa, cảm giác như là đang lơ lửng trên không trung vậy.  

             Chỉ có bầu trời đầy sao sáng kia là trông có vẻ huyền bí và kỳ ảo nhất!  

             Ầm!  

             Một tiếng động lớn vang lên, một bóng người già nua cao gần trăm trượng bỗng dưng xuất hiện ngay trước mắt hai người, trên người của người này có toát ra một luồng ánh sáng màu trắng, đồng thời chiếu sáng luôn cả không gian tăm tối này, sáng đến mức không khác gì đang ở ban ngày vậy!  

             “Hoan nghênh đi vào lĩnh vực sao trời của lão phu, ma hoàng Trác Liệt Uyên!”  

             “Ngài… Chính là Vân Đế sao?” Mí mắt hơi run rẩy, trong lòng Trác Uyên có chút lâng lâng, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị từ trước, nhưng khi nhìn thấy một vị cao thủ đế cấp như vậy đang đứng trước mặt mình, hắn vẫn là không kìm nén được sự sợ hãi trong lòng, vội vàng ôm quyền, khom người cung kính nói: “Vãn bối Trác Uyên, tham kiến tiền bối!”  

             Vân Sương cũng vội vàng khom người bái theo: “Tham kiến lão tổ!”  

             “Không cần khách sáo, lão phu chỉ là một tia tàn niệm mà thôi!”  

             Nhẹ nhàng xua tay, vẻ mặt Vân Đế bình đạm, nhẹ nhàng nói: “Ma hoàng Trác Liệt Uyên, ngươi có biết tại sao lão phu lại cho gọi ngươi tới đây không?”  

             Da mặt khẽ run lên, Trác Uyên không dám ngẩng đầu, hắn nói: “Vãn bối không biết, mong tiền bối chỉ bảo!”  

             “Bởi vì ngươi… Đã đánh mất một thứ, mà nếu không có nó, thì chắc chắn ngươi sẽ chết!”  

             Trên mặt lộ ra vẻ uy nghiêm khó tả, Vân Đế quát lớn: “Tiểu tử, ngươi chết không quan trọng, nhưng ngươi sẽ khiến cho mọi người phải khổ lây, phải bỏ mạng theo ngươi, khiến cho trăm họ lầm than. Vậy nên, ngươi nhất định phải mang thứ này trở về bên mình, hiểu chưa?”  

             Khẽ nhíu mày, Trác Uyên cân nhắc một chút, sau đó hắn buồn bã nói: “Không biết tiền bối muốn ta tìm thứ gì về vậy ạ?”  

             “Tự ngươi hiểu rõ đi!”  

             Lạnh lùng mà nhìn hắn, Vân Đế tiếp tục: “Vốn dĩ ngươi là người có mệnh ngoài mệnh trời cho, tuy rằng lão phu không thể nhìn ra được quỹ đạo vận mệnh của ngươi, nhưng cũng tra ra được không ít hành tung trong quá khứ của ngươi. Chỉ là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, thế mà lão phu vẫn không hiểu gì về con người thật của ngươi cả, ngươi có biết tại sao không? Chính là bởi vì trong người ngươi có một món đồ, nó giúp ngươi giấu trời giấu biển, ngươi biết nó là cái gì rồi chứ?”  

             Mí mắt hơi run rẩy, Trác Uyên cân nhắc một chút, rồi nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ… Tiền bối muốn ta tìm thứ đó về đây sao?”  

eyJpdiI6IlBaMkZ5anIxTnU0b2pCMDJFb2w3cFE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9QaEx2R0l5S0wwRlR5aFNPUWVVcU16UGZ1YnBNWXFFYTJ4V1U3U2VcL25LWHRyaHlleGF5UCszR1ZBY3l2Zmt6NnRLc25FZUs3K04yRmtzYkU0Sm5xc2llcEpzdHlTUGZGdlV2QmRoRlRhdEQyZ0pTVVl3S1dmN2d1VTBYZHY1T1diN1dMNXgyU0d0cHJKMlNqTmVRbDFtYVpUNjBoUGNXNEdvd05IcUphaGN6YVJ0aWkxS1wvelwvVEx0TWdGSmswZVBvczZCV3l3NHFvbU5sbWhhNFl0Ujd3SHluQVh0YWNWQlUydnhGMTM5RVpMV3Z5MldjUG5MXC94ZnpibkU1YlZMcnlhejl4bGdjcmxPQkJZMmFzR1grZ2hxY2hKZzBTY0RlcExXam1FZjBBUENpYWpyVzd5eHdIRUtmOWs0TmVCVjdtQklsVml2NmZQMjlGNG8rTFBFdlpUSDhBUnFiZWpqZjQxNkwxbmtGaDVvQ1FNTTg0ZUExUDM4Mk5RazREbmY5N2RKREQzUVl5cGQ3WHJyd0pxaFwvazB1dDdmaWVSWGZLK0l6VGFZYzR0c3M2dHE3U1BjSjRleWNacXNKY3hvZHBraldwaHU5ZzZpN25vM2hIak52V1E9PSIsIm1hYyI6ImY1OTBhOTk1YjA2YTI4OWE4YzM5NDFkZTZjOTBlOGM1MDg4OGYyZDdhYzUxM2EwNmYxZmYyNzVhZjI1Mzc4ZjAifQ==
eyJpdiI6InQzbFpqd0h1TW9pWktiU0k2aEdcL2FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNcL090czl3dVdXNmJIelwvVW96aGRjN1RmSWdKZzZZRzVFVE96WUx1ampYM0dKUDJPS2dzZG1BKzNxUmdKRyt5V2lzalA2UWZ2WkxqZmh2ZDNPblowWURQUmdBa1dGdUhzQ3BOZHpsXC96ZHlicnR3cVh4R3ZuaXdYS3haYmlDVHNWOHN4UGlSN2RlTWtVbG15cVRTVWhHVDF0N3AzcEtsajlYRjd4c1wvbXZkakp3OCtiRnR2VDlKelRwbG9HcWIzdkdON2JNRGhTT1NjSTZETUltVlZoNTE4XC9vSGxcL05FeUk3TkRwNmhiQjFcL2dXMUQxK2RQd0lzd1BrU2tmNGNtZm9ZenYzekdcL3dzRnJ2S001bXpaYk1xRUFROE5yam55MVZINEN0NlwvdkJJZjBOcVhaNkNZZGJ5SnREY1hFRGpjNnJrcElYbnNBc1wvcWR2R0F2RXpjaXoybzZvdUE5c1htVXZ4NFFiMkFcL3FJbVpHd1FJcW91dEZRd2VBSk9ub1Q4S25scTFDK2ZROVdzTGV6bFRzcUdPUmpPdm1wYmc2YXJqbHp6WGpNTUxPQ1h3elpSdHQyeXFRTXVybEV2S3ZZN05ZdjNRUEJPemowTGxkR1wvUVUxdHcxWURSNmhsR0lnZGtZUnJ4ZlNjTWt2TmhNOFFCMm1qZ0pxcHFIU0ZkM2R4OFZ5QWwwcUZuTlM1UUxcL0toRXg5YkFLZXNIZHFyQ2ZsdW9TeWdvblo1QkxCNzFZenMwZGtvVzV0VkJEeFVtcWxlSHFxb2I5MHIwTzd1RjJZXC9KV1c0ODN6bnh6VE50VTRzZnN1ZzlseUZZeGk5U0UyVzBYc1wvS0RMWEhGODNURjdkOERVMzlsK25NdWVoU3JsZnZQdk40QzlldFFFSlpvVHB4RVVjVlwvOFdiN3p6TWVZVUV2Um0rdkZoSVpJREJGbVwvaUIiLCJtYWMiOiI4NjBkZjg0Y2M4ZjA4ZmVkYTYwN2Q4NzZhODk2ZGI5ODRkMTI5MmY0MDdjYzBiMWY2NDEwMTNlN2U1ZTM4MTg2In0=

             “Đây là năng lượng mà lão phu đã tích tụ trong suốt cuộc đời, là thánh binh cấp sáu, thông thiên vạn giới. Trên trời dưới đất, bao gồm tất cả các ngõ ngách trong thiên hạ này, không chỗ nào là không đến được. Chỉ cần ngươi muốn, nó sẽ có thể đưa ngươi đi đến bất cứ đâu, có thể tìm được bất cứ đồ vật gì mà ngươi ao ước có được. Và đồ vật mà sâu trong đáy lòng ngươi muốn tìm lại nhất, nó cũng sẽ chỉ dẫn đường lối cho ngươi!”

Ads
';
Advertisement