“Ngươi chắc chắn... Thiên Ma điện chủ ở ngay chỗ đó sao?”
Ba tháng sau, trong một đại sảnh vàng son lộng lẫy, một nam tử tóc dài phóng khoáng, nét mặt điềm đạm nho nhã, đứng thẳng ở trung tâm đại sảnh, phong thái hiên ngang, đúng là Cầm Sắt Kiếm Vương, Liễu Mộ Bạch.
Một bóng người cung kính quỳ sát dưới chân hắn ta, tuổi tác già nua, là một người trọc đầu, nhìn kỹ lại, đúng là Thốc Ưng Lão Ma ngày đó muốn hành hung Lạc Tư Phàm, lại bị Tước Nhi đuổi đi.
“Khởi bẩm Kiếm Vương đại nhân, lão hủ thăm dò nghe ngóng ở Thiên Ma Điện vài chục năm, hành tung của Thiên Ma điện chủ này bí hiểm, vẫn khó mà phát hiện hành tung của hắn. Nhưng mà trải qua kinh nghiệm nhiều năm như vậy của lão hủ, đã trù tính đại khái nơi hắn thường xuyên xuất hiện, cuối cùng cũng tìm ra một chút manh mối, bèn đến đó thử vận may, không ngờ lại thật sự gặp được một trong ngũ đại Pháp Vương của bản điện là Tước Vương ở nơi đó. Phải biết rằng, nhiều năm như vậy, hai người Tước Vương và Thú Vương là Pháp Vương thường xuyên xuất hiện bên cạnh điện chủ nhất. Nếu Tước Vương ở nơi nào, vậy tám chín phần mười sẽ không sai được, điện chủ cũng chắc chắn ở nơi đó, Trấn Tuyệt Kiếm!”
Cầm Sắt Kiếm Vương hiểu rõ gật đầu, sắc mặt ngây ngẩn, phất phất tay, bảo lão ta lui xuống.
Thốc Ưng Lão Ma khom lưng cúi đầu, chậm rãi lùi về phía sau, sắp rời đi.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Cầm Sắt Kiếm Vương muốn gặp bổn tọa à, ha ha ha...” Nhưng mà, đúng lúc này, bỗng dưng một tiếng cười khẽ vang lên: “Một khi đã như vậy, ngài đã biết tình hình đại khái của bổn điện, bảo người ta mang một lá thư đến là được, sao lại tốn nhiều công sức như vậy, theo dõi ta mấy chục năm, điều tra tung tích của ta chứ?”
Cả người không nhịn được run lên, trong lòng Cầm Sắt Kiếm Vương và Thốc Ưng Lão Ma không khỏi đồng loạt hoảng hốt, vội vàng xoay người nhìn về phía sau, lại không biết từ lúc nào, một nam tử trẻ tuổi mang vải trắng che hai mắt, đã ung dung ngồi trên ngai vàng Kiếm Vương đó của hắn ta, khóe miệng nhếch lên một độ cong quỷ quái.
Một thiếu niên và một cô nương đang đứng bên cạnh hắn ta, trong mắt lộ ra vẻ kiệt ngạo, lạnh lùng nhìn bọn họ. Bên hông treo hai tấm lệnh bài phẩm chất giống nhau nhưng hình dạng khác nhau, dưới ánh nến sáng soi, tản ra quang mang quỷ dị.
Thốc Ưng Lão Ma vừa thấy vậy, đồng tử không nhịn được co rụt lại, suýt chút nữa sợ đến mức tiểu ra quần, kêu to ra tiếng: “Thú... Thú Vương và Tước Vương, chẳng lẽ nói... ngài là điện chủ đại nhân?”
“Thiên Ma điện chủ, Ám Dạ Ma Quân?”
Lông mày Cầm Sắt Kiếm Vương nhíu chặt lại, vẻ mặt kinh dị nhìn về phía người đó đang ngồi ngay ngắn ở trung tâm, bỗng nhiên sắc mặt sa sầm xuống.
Trác Uyên hơi nhếch miệng, nhẹ nhàng gật đầu, bật cười lên tiếng: “Ngươi đã điều tra ta mấy chục năm, nếu như bổn tọa không xuất hiện, chẳng phải sẽ uổng phí khổ cực của ngươi sao? Cho nên bổn tọa cố ý đến gặp ngươi một lần, ngươi cũng nên yên tâm đi, ha ha ha...”
Ừng ực!
Thốc Ưng Lão Ma không nhịn được khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, hai chân như nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy xuôi cả người, sau đó vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Cầm Sắt Kiếm Vương kia, đợi hắn ta sắp xếp.
Lão đại, chuyện này là ngươi bảo ta đi làm, nơi này còn là địa bàn của ngươi, ngươi cần phải giúp ta làm chủ đó!
Nhưng mà lúc này, sao Cầm Sắt Kiếm Vương này có thể để ý đến lão ta nữa, chỉ là nét mặt nghiêm túc nhìn về phía Trác Uyên, yên tĩnh bất động, bỗng nhiên trong tay chợt lóe hào quang, một cây đàn cổ ngàn năm lập tức xuất hiện. Không nói hai lời, hai tay liên tục vung lên, lại nghe từng tiếng đàn chói tai vang lên, đột nhiên bảy đạo kiếm khí vô hình bay ra từ trong cây đàn, vọt về phía Trác Uyên.
“Vốn nghe rằng thực lực của Ám Dạ Ma Quân mạnh mẽ, đã đến cảnh đỉnh phong. Bổn vương bất tài, muốn thử bản lĩnh của các hạ một lần, không biết các hạ có thể chống đỡ được hay không đây?”
“Thất m Vô Hình Kiếm?” Trước mắt Thốc Ưng Lão Ma sáng ngời, lập tức kêu lo.
“Lớn mật!”
Tước Nhi gầm lên một tiếng, mí mắt run lên, bước về phía trước một bước, muốn ra tay, lại bị Trác Uyên khoát tay chặn lại, ngăn cản nàng dừng lại.
Vù!
Khóe miệng Trác Uyên lướt qua một độ cong quỷ quái, vẫn lặng lẽ ngồi trên ngai vàng kia như trước, không hề nhúc nhích. Nhưng mà nương theo một đạo dao động vô hình phát ra từ trong cơ thể này, đột nhiên, trước người hắn cũng xuất hiện một lồng khí mịt mù, vây quanh hắn chặt chẽ.
Phù phù phù...
Bảy đạo kiếm khí vô hình do cao thủ Kiếm Vương toàn lực bắn ra, đánh tới trên người hắn, cũng lập tức phát ra tiếng vang nặng nề không dứt, sau đó bỗng nhiên biến mất không còn dấu vết, ngay cả một chút chấn động cũng không hề truyền ra. Thậm chí ảnh hưởng này còn không bằng một quyền có lực của nữ oa đánh vào trên người nữa.
Đồng tử không nhịn được co rụt lại, trong lòng Cầm Sắt Kiếm Vương không khỏi hoảng sợ, sau lưng cũng thình lình sinh ra ớn lạnh vô tận.
Thực lực của Ám Dạ Ma Quân này lại biến thái, sâu không lường được như vậy. Thất m Vô Hình Kiếm cấp Kiếm Vương này của bổn vương, lại không có chút tác dụng nào trên người hắn, hơn nữa, toàn bộ còn bị hóa giải trong nháy mắt, ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Điều này... sao lại có thể?”
Thốc Ưng Lão Ma thấy vậy, cũng sợ hãi đến trợn mắt há hốc mồm, miệng mở lớn đến có thể nhét bốn năm quả trứng vịt. Đồng thời trong lòng cực kỳ hối hận, sao lão ta có thể ngờ được, thực lực của điện chủ đại nhân trong truyền thuyết này lại thật sự phi thường, cho dù so với cao thủ Kiếm Vương, còn cao hơn không chỉ một đoạn đâu.
Nói như vậy, hắn biết mình là thám tử của Cầm Sắt Kiếm Vương, muốn giết mình, Cầm Sắt Kiếm Vương này cũng không bảo vệ được lão ta sao?
Trong lúc nhất thời, lão ta sắp gấp đến độ khóc lên. Lão ta vốn cho rằng dựa vào cây đại thụ như Cầm Sắt Kiếm Vương này, sau này lão ta có thể tung hoành ở năm châu.
Thiên Ma điện chủ, ngũ đại Pháp Vương gì đó, đại khái đều là thổi phồng, nào có lợi hại như vậy, có thể sánh với Kiếm Vương của Trung Châu sao? Nếu là như vậy mà nói, bọn họ đã sớm chuyển từ ngấm ngầm sang công khai, còn cần lén lút mỗi ngày sao?
Nhưng mà sự thật lại... em gái ngươi đó, bọn họ thật đúng là lợi hại như vậy đấy. Cầm Sắt Kiếm Vương gì đó, hoàn toàn không thể động đến một ngón tay của người ta.
Nghĩ đến đây, Thốc Ưng Lão Ma vội vàng bái lạy về phía Trác Uyên, khóc lóc kể lể: “Điện chủ tha mạng, chuyện này không liên quan đến lão hủ đâu, lão hủ cũng bị ép buộc thôi, đều là Cầm Sắt Kiếm Vương này ép ta làm, ngài tha mạng cho lão đi...”
“Kiếm Vương đại nhân, bây giờ ngài đã thử xong rồi, không biết có hài lòng không? Nếu như vừa lòng mà nói, không biết Kiếm Vương đại nhân có thể nói cho tại hạ biết, tại sao lại trăm cay nghìn đắng muốn điều tra rõ tung tích của tại hạ đây? Theo như ta được biết, trong thập Kiếm Vương, Cầm Sắt Kiếm Vương ngài hẳn là một phái sống vô tư, gửi gắm tình cảm cho cảnh sắc thiên nhiên, không giống như người cố gắng kiến công lập nghiệp như thế chứ. Người trong điện ta hành động ở địa bàn của ngài, đúng là tương đối thoải mái, bổn tọa cũng không muốn đối đãi với Cầm Sắt Kiếm Vương như kẻ địch!”
Trác Uyên hoàn toàn không để ý đến con quạ đang khóc lóc kể lể kia, chỉ nhìn chằm chằm Liễu Mộ Bạch trước mặt, cười khẽ lên tiếng.
Cầm Sắt Kiếm Vương nhìn hắn thật sâu, trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nở nụ cười giống như vui vẻ và hưng phấn, nhưng mà rất nhanh sắc mặt đã nghiêm lại, trịnh trọng nói: “Điện chủ đại nhân rộng lòng tha thứ, trước khi bổn vương trả lời điện chủ đại nhân, không biết đại nhân có muốn trả lời một vấn đề của bổn vương hay không, bây giờ Thiên Ma Điện đã trải dài khắp năm châu, có dự định tiêu diệt Kiếm Tinh Đế Quốc hay không?”
“Có!” Trác Uyên không hề chần chừ chút nào, thong dong lên tiếng.
“Tại sao?”
“Bởi vì nó cản đường ta, phải diệt trừ!” Vẻ mặt Trác Uyên cũng nghiêm lại, trả lời rất nghiêm túc.
Đúng vậy, Trác Uyên muốn bày đại trận Phản Xung, là một trận thức liên thông năm châu. Kiếm Tinh Đế Quốc đóng quân ở Trung Châu giống như cái đinh, không rút nó ra, trận thức này khó có thể hình thành được. Chẳng lẽ đi trao đổi với bọn họ, ngài nhường đất, lão tử bày trận xong, chúng ta sẽ đi!
Dựa vào cái gì?
Bất kể là địa bàn hay là tài nguyên, đều dựa vào thực lực mà nói, không có thực lực, người ta dựa vào cái gì mà trao đổi với ngươi; mà đã có thực lực, sao lại cần thương lượng với bọn họ chứ?
Cho nên cuối cùng, Trác Uyên vì mục tiêu của bản thân, nhất định sẽ phải diệt trừ Kiếm Tinh. Có điều... bây giờ vẫn chưa phải là lúc, hắn đang chờ thời cơ đến.
Cầm Sắt Kiếm Vương nhìn chằm chằm hắn không rời, rất lâu sau, thấy hắn nói đúng là sự thật, cuối cùng hắn ta nhếch miệng cười, trong mắt lộ ra quang mang hy vọng: “Nếu như vậy mà nói, bổn vương có thể thẳng thắn với điện chủ. Chúng ta... hợp tác đi!”
Lông mày nhướng lên, Tước Nhi và Tiểu Tam Tử nghe được lời này, vẻ mặt cũng kỳ quái nhìn hắn ta, Thốc Ưng Lão Ma đang khóc lóc kể lể, cũng bất ngờ ngừng khóc, nét mặt ngạc nhiên nhìn về phía hắn ta, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Ta nói lão đại này, trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì vậy? Ngài bảo ta tìm ra tung tích của hắn, không phải vì đối phó hắn mà là muốn hợp tác với hắn? Đây là muốn làm gì vậy?
“Vì sao?”
Sắc mặt Trác Uyên bình tĩnh, dường như đã sớm nghĩ đến khả năng này, nhưng vẫn mở miệng nói: “Cho ta một lý do, bản điện dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”
“Bởi vì chúng ta có chung một mục tiêu, tiêu diệt Kiếm Tinh!”
Trong mắt Cầm Sắt Kiếm Vương chợt lóe tinh mang, thở dài một hơi, lẩm bẩm lên tiếng: “Thật không dám giấu diếm, thật ra, từ trước khi Kiếm Tinh thống nhất Trung Châu, người nắm giữ Phách Thiên Kiếm là Liễu gia chúng ta ở Trung Châu. Lúc đó Bất Bại Kiếm Tôn khiêu chiến khắp nơi, cuối cùng cũng tìm đến trên đầu chúng ta. Nói thật, lão ta thật sự là một thiên tài, trước kia chưa từng lĩnh hội Phách Thiên Kiếm Đạo, đã vô địch thiên hạ rồi, đúng là cứng rắn cướp đoạt thần kiếm từ trong tay gia tộc chúng ta. Sau đó, gót sắt của Kiếm Tinh giày xéo khắp Trung Châu, những người không phục đều bị tàn sát, gia tộc chúng ta cũng vắng tanh.”
“Có điều, tín niệm cướp lại Phách Thiên Kiếm, tiêu diệt Kiếm Tinh được truyền từ đời này sang đời khác. Đến đời của ta, dựa vào lĩnh ngộ Phách Thiên Kiếm Đạo mà tổ tiên để lại, ta cũng coi như có chút thành tựu, cuối cùng cũng chen vào hàng ngũ Kiếm Vương của Trung Châu, gia nhập trung tâm thống trị quyền lực. Có lẽ là thời đại lâu đời, hoặc là bại tướng dưới tay của Bất Bại Kiếm Tôn rất nhiều, không nhớ rõ. Dù sao đối với việc ta đến, lão ta cũng không có nửa phần nghi ngờ. Mà mục đích ta vẫn luôn trấn giữ Kiếm Vương của Trung Châu, là đang tìm một cơ hội, hoàn toàn lật đổ lão ta.”
Cầm Sắt Kiếm Vương nhìn chằm chằm Trác Uyên, lộ ra vẻ kích động: “May mà sự chờ đợi của ta không hề uổng phí, quả nhiên điện chủ đại nhân là kỳ tài phi thường, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi, đã xây dựng nên lực lượng có thể chống lại thập Kiếm Vương của Kiếm Tinh, bản thân đại nhân lại không đâu địch nổi. Như vậy, bây giờ ta có thể chắc chắn, ngươi và ta hợp tác, trong ngoài phối hợp, Kiếm Tinh nhất định sẽ sụp đổ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất