Nét mặt Tước Nhi và Cổ Tam Thông khẽ động, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Trác Uyên, đợi hắn quyết định. Tên Thốc Ưng Lão Ma đó có chút mờ mịt, sao lại... thì ra để lão phu theo dõi điện chủ này, là vì muốn hợp tác với điện chủ sao?  

             Nhưng bản thân vốn là người của Thiên Ma Điện, còn hợp tác gì nữa?  

             Thốc Ưng Lão Ma luôn nghĩ mình là chân đứng hai thuyền, giờ này khắc này, bỗng nhiên lại phát hiện, hai chiếc thuyền này lại muốn hợp lại? Vậy lúc trước mình làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng là vì cái gì? Chỉ là làm mối bắc cầu cho hai bên đại lão sao?  

             Trác Uyên vẫn yên lặng ngồi trên chủ vị, im lặng không nói, thật lâu sau, mới nhếch miệng cười, chẳng nói rõ đúng sai mà lắc đầu: “Ý tốt của Cầm Sắt Kiếm Vương, bản điện xin nhận tấm lòng. Đáng tiếc thời cơ chưa đến, Kiếm Vương đại nhân lại vội vàng như vậy, sợ là chúng ta hợp tác sẽ rất cứng nhắc, chưa hẳn là tốt hơn so với đơn đả độc đấu!”  

             “Sao nào, điện chủ đại nhân có gì lo lắng sao?”  

             “Lo lắng rất nhiều, thực lực bây giờ của Kiếm Tinh còn đầy, một khi bắt đầu chiến tranh, rất khó dẹp loạn. Mặc dù thắng, điện ta từ trong tối ra ngoài sáng, tất nhiên sẽ khiến bốn châu chú ý, lại là một nguy cơ ẩn giấu. Quan trọng nhất là... tỷ lệ chiến thắng của chúng ta còn rất nhỏ bé...”  

             “Nói như thế nào?” Thân mình Cầm Sắt Kiếm Vương run lên, vội vàng nói.  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, sâu kín mở miệng: “Bất Bại Kiếm Tôn!”  

             “Lão ta?”  

             Mí mắt Cầm Sắt Kiếm Vương không nhịn được nhấp nháy, bỗng nhiên cười nhạo: “Điện chủ lo lắng nhiều rồi, trăm năm nay, lão gia hỏa này chưa xuất hiện, không phải đã chết, cũng nhất định trọng thương không trị được, suy yếu không chịu nổi, không còn lực tái chiến...”  

             “Ngươi từng gặp lão ta rồi?”  

             “Ấy...” Cầm Sắt Kiếm Vương bất giác dừng lại, bị Trác Uyên hỏi bất ngờ như vậy, cũng ngập ngừng hồi lâu, rồi chậm rãi lắc đầu: “Tình hình của lão gia hỏa này, chỉ có Bách Lý Kinh Vỹ và hoàng đế biết được, người ngoài không có ai biết đến.”  

             Trác Uyên mỉm cười, bình tĩnh gật đầu: “Cái này thì đúng rồi, một nhân tố không xác định nguy hiểm như vậy bày ra ở chỗ này, há có thể tùy ý lộn xộn? Cầm Sắt Kiếm Vương, nghe đồn ngươi luôn luôn bình tĩnh vững vàng, lúc này ngược lại còn xem nhẹ một thông tin quan trọng như vậy, không biết là cố ý hay là vô ý. Lòng của ngươi đã bị oán hận lấp đầy, trở nên cực kỳ nóng vội, chúng ta không nên hợp tác, cáo từ!”  

             Nói xong, Trác Uyên chậm rãi đứng dậy rồi đi ra ngoài, Tước Nhi và Cổ Tam Thông đi theo bên cạnh.  

             Cầm Sắt Kiếm Vương thấy vậy, vội vàng nói: “Khoan đã, điện chủ chờ đã, bất cứ việc gì đều dễ bàn. Bổn vương đã đợi lâu như vậy, không để bụng chờ thêm vài năm nữa đâu!”  

             “Kiếm Vương đại nhân, mặc dù ngoài miệng ngài nói vậy, nhưng trái tim cũng không cho phép bản thân ngài. Nói thật, ta không muốn bị đồng đội ngu xuẩn liên lụy, ngay cả lòng của mình cũng không quản được, người có tầm nhìn bị oán hận che mờ, không làm thành chuyện lớn được!”  

             “Như vậy, làm sao chúng ta mới có thể hợp tác?” Mí mắt Cầm Sắt Kiếm vương nâng lên, gấp rút nói.  

             Dáng vẻ rời đi chậm rãi ngừng lại, Trác Uyên cân nhắc một chút, lạnh nhạt cười lên tiếng: “Kiếm Vương đại nhân là một người thông minh, nên biết, có khi hợp tác cũng không cần giao tiếp với nhau, chỉ cần lòng có khôn ngoan lanh lợi là được. Đừng quên, mặc dù mục đích của hai người chúng ta khác nhau, nhưng mục tiêu lại giống nhau. Ngươi suy nghĩ điều này một cách cẩn thận, sẽ biết nên hợp tác ra sao thôi, ha ha ha...”   

             Lông mày Cầm Sắt Kiếm Vương hơi nhíu lại, cúi đầu im lặng không nói.  

             “Còn nữa... bài ca dao đó của ngươi không tệ, có thời gian thì phổ khúc đi!” Cuối cùng, Trác Uyên khoát tay áo, cười khẽ một tiếng, thản nhiên nghênh ngang rời đi, Tước Nhi và Cổ Tam Thông cũng đi theo, trong nháy mắt bóng dáng đã biến mất.  

             Sắc mặt Cầm Sắt Kiếm Vương hơi biến đổi, nhìn về phía ba người Trác Uyên biến mất, không khỏi tán thưởng lên tiếng: “Ám Dạ Ma Quân này đúng là kỳ nhân, Bách Lý Kinh Vỹ xem như cũng có đối thủ rồi!”  

             “Kiếm Vương đại nhân, hóa ra ngài muốn...”  

             Lúc này, Thốc Ưng Lão Ma kia đến gần bên cạnh Cầm Sắt Kiếm Vương, kín đáo lên tiếng. Nhưng mà còn không đợi lão ta nói xong, một tiếng ầm vang lên, toàn bộ thân thể đã biến thành một màn sương máu, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.  

             Cầm Sắt Kiếm Vương chậm rãi thu hồi bàn tay lại, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.  

             “Ngươi... đã biết quá nhiều rồi...”  

             “Phụ thân, tên Thốc Ưng Lão Ma đó còn dám phản bội điện, cứ bỏ qua cho lão ta như vậy sao?”  

             Ba cha con chậm rãi đi trên một con đường lớn cực kỳ náo nhiệt, Cổ Tam Thông thỉnh thoảng nhìn về phía vương phủ Cầm Sắt ở xa xa, có chút nén giận lên tiếng.  

             Trác Uyên chậm rãi khoát tay cáo, bật cười nói: “Đó không phải phản đồ, lão ta vốn là thám tử, chẳng qua ẩn núp trong điện ta hơn mười năm mà thôi. Lão ta là người của Liễu Mộ Bạch, Liễu Mộ Bạch lại không có ác ý đối với chúng ta, để lại mặt mũi cho hắn ta, không đáng vì việc cỏn con này mà trở mặt với nhau, khiến cho đối phương khó chịu. Huống hồ, Liễu Mộ Bạch sẽ giết chết lão gia hỏa đó. Chó nhà người khác, vẫn nên để cho người ta tự mình xử lý đi, chúng ta không cần làm thay việc của người khác.”  

             “Sao lại...”  

             “Lão ta đã biết quá nhiều, nếu ngươi là Liễu Mộ Bạch, sẽ để chuyện riêng tư của mình với Thiên Ma điện chủ tiết lộ ra ngoài sao? Ha ha ha... cho nên lúc Liễu Mộ Bạch vừa mới thẳng thắn với chúng ta, cũng đã chắc chắn phải tiêu diệt lão gia hỏa đó.” Khóe miệng Trác Uyên lướt qua nụ cười hiểu thấu, bình tĩnh lên tiếng.  

             Tiểu Tam Tử nghe xong, cũng sáng tỏ gật đầu.  

             Lúc này, Tước Nhi cũng quay đầu lại hỏi: “Phụ thân, vậy bài ca dao mà ngươi vừa mới nói đó, là bài truyền xướng ở năm châu gần đây sao? Nói là chúng ta muốn tiêu diệt Kiếm Tinh. Đó là do tên Liễu Mộ Bạch đó truyền ra sao?”  

             “Tám chín phần mười!”  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, thản nhiên lên tiếng: “Vừa rồi nghe lời thuật lại của hắn ta, ta đã hiểu được cố chấp tiêu diệt Kiếm Tinh trong lòng hắn ta, lại nhớ ra bài ca dao gần đâu, mới phát hiện chuyện này cũng là một chiêu mượn đao giết người. Hắn ta biết chúng ta có thực lực đối đầu với Kiếm Tinh, cho nên cố ý truyền bài ca dao ra, khiến cho hai bên thù hận lẫn nhau. Cứ như vậy, cho dù chúng ta không có ý này đối với Kiếm Tinh, cũng không thể không gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây. Còn hắn ta vừa vặn hợp tác với chúng ta, cùng nhau tiêu diệt Kiếm Tinh Đế Quốc.”  

             “Có khi lời đồn thật sự là mầm tai họa, nhất là loại lời đồn này, là thứ khiến Đế vương không chịu được nhất. Hai bên chúng ta sẽ thành thế nước và lửa, đâm lao  phải theo lao. Mặc dù ta không phản đối hắn ta làm như vậy, nhưng rất ghét bị người khác lợi dụng. Cho nên ta nói chuyện bài ca dao đó ở sau cùng, một là quan sát phản ứng của hắn ta, xác định có phải hắn ta làm hay không. Thứ hai là cảnh cáo hắn ta, ta đã biết chuyện này, bảo hắn ta cẩn thận một chút, đừng đùa giỡn khôn vặt. Ta dẫn đầu mọi chuyện, đừng khiến ta giở thủ đoạn ra!”  

             Tiểu Tam Tử và Tước Nhi sáng tỏ mà gật gật đầu, trong lòng hiểu thấu.  

             “Này, nghe nói chưa, Trảm Long Kiếm Vương muốn đi ám sát minh chủ Lạc Minh của Tây Châu, ngươi cảm thấy có cơ hội không?”  

             “Cái gì, Kiếm Vương đi ám sát minh chủ Lạc Minh? Chuyện này quá hạ mình rồi, dù sao thì tất cả mọi người đều là người có thân phận!”  

             “Hạ mình gì chứ, nghe nói lần này, Trảm Long Kiếm Vương đã quyết định như vậy, cũng không phải là tranh chấp giữa hai châu. Đơn giản là vì hoàn thành một hứa hẹn gần ngàn năm, có người tìm trở về bức họa quyển thất lạc của lão ta, yêu cầu lão ta làm như vậy, vì một mối thù hận hoàng thất trăm năm trước. Chuyện giang hồ là của kẻ giang hồ, cho dù cao thủ của bốn châu còn lại biết chuyện này, cũng không nhúng tay vào được, chuyện này lại không coi như là chiến sự của hai châu!”  

             “Nhưng mà đối phương là trụ cột của Tây Châu mà, người này cũng bị ám sát...”  

             “Vậy thì thế nào? Có trụ cột cũng là người giang hồ, ân oán trên giang hồ đều không thể trốn tránh được!”  

             “Vậy thì xong đời rồi, Kiếm Vương ra tay, cho dù tên minh chủ Lạc Minh đó có thiên quân vạn mã cũng chắc chắn sẽ chết. Đối với cao thủ Kiếm Vương, lấy đầu của thượng tướng trong hàng ngũ vạn quân, chẳng phải là giống như chơi đùa sao? Dù sao người ta cũng không đánh với thiên quân vạn mã, đánh chiếm thành trì của ngươi...”  

             “Cũng không phải là chiếm đất...”  

             Bỗng nhiên, từng âm thanh thảo luận rõ ràng rơi vào trong lỗ tai nhạy cảm của Trác Uyên.  

             Cả người Trác Uyên bất giác dừng lại, hai tai hơi giật giật, lông mày nhíu chặt: “Đan Thanh Sinh đi ám sát Minh Viễn sao?”  

             “Phụ thân, nếu không ta đi ngăn cản lão ta?” Tiểu Tam Tử hiểu được ý của hắn, kín đáo lên tiếng.  

             Trác Uyên chậm rãi khoát tay áo, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Chuyện này có chút kỳ lạ, Đan Thanh Sinh đi ám sát minh chủ Lạc Minh, tại sao lại náo loạn khiến dư luận xôn xao, mọi người đều biết chứ?”  

             “Phụ thân, ý của ngài là gì?”  

             “Chuyện kỳ lạ tất có quỷ quái, thái độ đối nhân xử thế của Đan Thanh Sinh luôn khiêm tốn, mà nếu người ủy thác đó thật sự muốn báo thù, cũng nhất định sẽ không tiết lộ ra tin tức như vậy, khiến cho đối phương nghe thấy mà cảnh giác. Muốn ăn mừng, cũng phải chờ sau khi lấy được đầu người mới nói chứ? Chẳng lẽ hắn ta dám chắc, Đan Thanh Sinh nhất định có thể thành công như vậy sao?”  

             Mi tâm nhíu lại thật sâu, Trác Uyên cân nhắc một hồi lâu, bình tĩnh nói: “Tước Nhi, Tiểu Tam Tử, các ngươi đi điều tra phản ứng của năm châu đối với việc này cho ta, ta tự mình đến ngăn cản Đan lão, lần này chỉ sợ lại là một cái bẫy rồi!”  

             Hai người liếc nhìn lẫn nhau, khom lưng cúi đầu: “Vâng, phụ thân!”  

             Mặt khác, núi Hắc Phong ở Tây Châu, đại bản doanh của Lạc Minh, trung tâm của Lạc gia, giờ này khắc này cũng chưa biết tai họa sắp đến, vẫn giăng đèn kết hoa như trước, đang chuẩn bị đại thọ một trăm năm mươi tuổi của minh chủ Lạc Minh Viễn.  

             Trong lúc đó, khách mời nối liền không dứt, nhao nhao đưa bái thiếp lên, cao thủ cũng nhiều như mây, hễ là nhân vật có uy tín danh dự ở Tây Châu, tất cả đều đến đông đủ. Chưởng môn của chín tông môn, cũng không thiếu một ai, đều cố gắng nể mặt.  

             “Ôi chao, Lạc minh chủ, chúc mừng, chúc mừng nha, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”  

             “Lý tông chủ khách khí rồi, mau mời vào!”  

             “Lạc minh chủ lại tự mình ở bên ngoài nghênh đón, đúng là lão hủ không dám nhận!”  

             “Trương gia chủ quá khen rồi, nên làm mà, ngài có thể đến tham gia tiệc mừng thọ của tại hạ, thật sự là khiến tại hạ vinh hạnh mà, ha ha ha...”  

             Nghênh đón đưa tiễn, nối liền không dứt, hai người Lạc Minh Viễn và Nguyệt Nhi đứng bên trong cửa, chắp tay đáp lễ đối với khách nhân lui tới, mặt tràn đầy tươi cười, cũng đã cười đến cứng đờ.  

             Thỉnh thoảng, Lạc Minh Viễn nhìn về phía Nguyệt Nhi, tranh thủ không có ai thì bao giờ cũng lộ ra một chút đau khổ: “Nguyệt Nhi, một trăm năm mươi tuổi thì tính là đại thọ gì chứ? Ta nói không chúc mừng, ngươi cứ muốn phải chúc mừng, bây giờ không phải chịu tội sao!”  

             “Chuyện này có thể trách ai, còn không phải ngươi sao?”  

             Nguyệt Nhi bất đắc dĩ trợn trắng mắt, mỉm cười lườm hắn: “Ai bảo trăm năm trước, ngươi nhất định phải tranh quyền đoạt thế? Nếu muốn tranh, phải liên hệ nhân mạch, mừng thọ là phương thức liên lạc tốt nhất. Không phải Gia Cát quản gia đã nói sao, năm năm một nhỏ, mười năm một lớn thêm. Mời những người có uy tín danh dự của Tây Châu, có thể mời đều mời đến, mấy năm nay đã liên tục tăng lên, cũng thuận tiện lan truyền nhân nghĩa của Lạc Minh ta ra bên ngoài, lôi kéo lòng người. Mặc dù tiệc mừng thọ có chút phiền toái, nhưng hiệu quả lại tốt.”  

             “Mấy chục năm qua, ngoại trừ thế lực của Lạc Minh chúng ta không ngừng phát triển ra bên ngoài, quyền lên tiếng của phu quân ở Tây Châu cũng càng ngày càng tăng, tóm lại là tốt hơn nhiều so với Song Long Viện quanh năm không thấy người mà. Ta nghĩ lòng tin của chín tông môn bây giờ của Tây Châu đối với phu quân còn lớn hơn nhiều so với lòng tin với Song Long Viện, kế hoạch của Gia Cát quản gia bọn họ không sai đâu!”  

eyJpdiI6IjFlbnk4R3Y1N1hselRpMXFIWW40N1E9PSIsInZhbHVlIjoieTA2eEhpdFRtUm9qNFBrcWxuelwvM1MxdU1wUGZsSDJ4N0Y5R3Y4MHA4Szlic1d6THMycWR0bWhxQWpjbUZpUFZTWXhVWmNxTmxMWWpqR1Zka1JoZVNRN1VlVzJvQnhLWlVwQ05LMVFsbyttcTRiZTAyTnp0T2dxMlZvRGN5clFcL3dzOXpMVVFKcXNnSFpydGdYUU1zQ0dabkFUVWJuR0oxVVprVjVHUjNGYjloOVNNWEVJSkF6YTR5SCtYUWpIZDJ4eFJcL2FibDRqVVo2bzF5NTZBd01BbVQ1Q3RpNUVyTDV1ZzM0UkdvekdkeXpZcHgxWFJybWlTU3Q0UFwvc2JcL0t0RGpYRWhLdEhzWEdFVGhEeU1lNHBpMVwvMWJuWlIyamFFRUl6XC9OSzRSemFYbTJcL1VXeWMzT1wvTE9SdFJnMWVXdk1ucDQ0SkZsU3R4djI0TnM4aUNwRkorcXZSXC9OYXRFSFp5cTNIb21mYUpDTW0wV1VkMzhOdEg0a3ZBclp0Y2RaelkybEVsR3lEOWl3MjhnYkZ6R09tSzJYRXpHS05wUG5ybXZ0enhUVnJxaXZZbU5wUXBaaGFTcWY4Z0RiNGo0UUoxdGhiXC9FVGE5RVwvZ2dyajhpTitJY2g1R2N2dkxoWHRlaFNWV095RTR1TER0WWFaa3NHN1NvT1ZYYTJDMU1wOFM2bW9ZZVdNeFQrY3E1QXNnK2NkamVlOFUwRmh6Z3krRStwSkxrVTF3OTVoeHJTdGdnSFNUeGRpeE1zOEFGdXFkWTVnQndMb2J2cW51c1ZcLzJ4Z3U3OEM3ek4wWW1qYXdkU2ZONzNVam05T3BQdmlWWGhlUzI0NWJ2endWVkg3MW5zQStGTUxleE9LSDAwaEJzZGlTXC90MllFNVZRMWptTXRGSktvY3ZGRVNSdVFzMlhtbE9MV2tueit1UnBSUUdwVEVjZ1FKTklJeTJTTkgxSWc5Um9VXC9KSjA2cG1tUm10RUU1TThcLzBwU05hMD0iLCJtYWMiOiI0NmFmMjJiZjNjZTE3NWE1NjhiNTQ0Y2M4MWQxZDRmMTg4OWIzN2M0NTc3OGFmZDU1YTBlZGE2NGY1MTRjZDU4In0=
eyJpdiI6IlI2Mkh0XC9EOXR0K3RqK3JaVkpMUXF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRzRlIwZnFsek9kZktVZU41bVBjMk9sU28xbzduamp5MFwvTUlYQVpsYlRRSExRaW5McmV3bkRiT3JQclwvZUxYOWphSzFYR3VkTGNwbnZaQnhZNGczTUZmUVByVlQwZVYxdXBlSU5KSnVXcFFnaGMrMkwwQThBNXljMm5RTFhUNzE3WUdBNUdYa0JCdms3d05xenFoeTNKZ3g2MDZ3OGNFQldkVEtsOGM0Y0llZDlWMlVrcjZBb3h5dHo3YjgxdzVLUnNaeVQ0WXdiMzlkUjNoUHhkQU1QVGRjVlJLb2dsVFZQT1hCdGIzOWd5Y0swUHFoQk5aZXY4emFpeWQwdzdReEpJa2NiN1R4bTB3djE3NHVIUlZVbGJcL1dCaW1WcGtcL2d3dDVnSnhJQ1k2U212YlZwKzdMemM0SWk5ODhSN0F5cU93enhqdks5WDgxVmtNNitXdlhOMDExMmMwRjBDSjVHK2Q2Sko1WDUxMzN1ZFwvVkpDeHFwU2xVeW1wYk95RlwveExRNzd2cUVIWitrditEcUpNQXROVTlDZVpVblpMM3ZRRlIyMUx1TFF6dVg0TTlhdHBtNTRydXdcL0RCS3BzOWRIIiwibWFjIjoiNTBmMzRlMTc0ZjU5NjUyNWZkNDhjMTVlMWNjZmQ1MDg0ZjYzNTVmODRiMmI5NjAzZmIzMmNjMDA4NDhiMDgyNCJ9

             Nhưng mà rất nhanh, Lạc Minh Viễn lại nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: “Này, nha đầu Tư Uyên đó đâu, nàng chạy đi đâu rồi?”

Ads
';
Advertisement