Nhắc đến việc này, Nguyệt Nhi cũng không khỏi sửng sốt, nhìn xem xung quanh, trong mắt lộ vẻ mê man: “Phải rồi, nha đầu này chạy đâu rồi? Hơn nữa... hai cái đuôi đi theo khác cũng không thấy!”  

             “Nguyệt Nhi đệ muội, ngươi nói là ai theo đuôi đó?”  

             Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng trêu chọc lập tức vang lên. Ngay sau đó, một nam tử trung niên với vóc người cường tráng đi đến trước mặt bọn họ, cười to lên tiếng: “Ha ha ha... thằng ranh con đó của ta đã sớm ngưỡng mộ lệnh ái trong lòng đã lâu, thấy bóng dáng của lệnh ái, đuổi cũng không đuổi được, có thể không làm theo đuôi sao? Nếu không, dứt khoát để hai người bọn họ ở cùng nhau mãi mãi là được!”  

             Da mặt Nguyệt Nhi hung hăng co rúm lại, hơi bĩu môi, lại khẽ hừ một tiếng.  

             Mơ đi, sao nhi tử ngươi có thể xứng đôi với khuê nữ của nhà ta?  

             Lạc Minh Viễn cũng cười to, khoát tay nói: “Hành Vân đại ca, Tư Uyên và Kiếm Sơn bọn họ còn nhỏ, chúng ta không nhắc đến chuyện này, chờ thêm hai năm nữa rồi bàn sau!”  

             “Còn nhỏ, không nhỏ đâu!” Lông mày Long Hành Vân nhướng lên, cười hì hì, vẻ mặt mong mỏi nói: “Minh Viễn lão đệ, quan hệ của hai nhà chúng ta bắt đầu từ Thiên Vũ, Lạc Minh này là do chúng ta góp sức thành lập. Bây giờ hai tiểu hài nhi là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô xai*, lại vô cùng ưng ý, không bằng chúng ta thân càng thêm thân, không phải là làm một chuyện tốt sao? Ha ha ha...”  

             (*: ý chỉ nam nữ lúc nhỏ chơi cùng nhau thì vô tư vô lự)  

             Nào có ưng ý, sao khuê nữ nhà ta có thể coi trọng nhi tử của ngươi?  

             Nghe được lời này, Nguyệt Nhi nhìn hắn ta thật sâu, cũng không nói gì thêm, sắc mặt cũng có chút sa sầm. Lạc Minh Viễn cũng bật cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.  

             Nhưng mà, đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng quát rét lạnh cũng vang lên: “Long Hành Vân, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không biết xấu hổ như vậy. Nhi tử ngươi dốt nát kém cỏi, không coi ai ra gì, trong liên minh ai mà không biết, sao có thể xứng đôi với thiên kim Lạc gia chứ?”  

             “Ôi chao, ai lại trợn mắt nói dối, sỉ nhục con ta đó?” Lông mày Long Hành Vân bất giác nhíu lại, bất ngờ xoay người, phẫn nộ quát lên. Nhưng mà vừa thấy được gương mặt của người kia, lại bĩu môi, trực tiếp thở ra một hơi khí đục, làu bàu lên tiếng: “Ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi à, ngươi lại không ở Lạc Minh, chuyện Lạc Minh chúng ta liên quan cái rắm gì đến ngươi chứ?”  

             Bịch bịch bịch...  

             Bước chân nhẹ nhàng vang lên, đập vào mắt mọi người là một nam tử trung niên lạnh lùng, hai bên khóe miệng còn lộ ra hai nhúm râu mép nhỏ, một đôi mắt tinh anh như điện thiểm sấm vang, cực kỳ sắc bén, giống như một thanh trường kiếm, đâm đến đáy lòng mọi người. Đúng là người đứng đầu mười Cung phụng của Kiếm Thần Tông, một trong bảy nguyên lão ban đầu của Lạc Minh, Kiếm Hầu Phủ, con trai cả của Tạ Khiếu Phong, Tạ Thiên Thương đến đây.  

             Trước tiên chắp tay hành lễ với Lạc Minh Viễn, đưa lên một phần lễ hậu, sau đó Tạ Thiên Thương nhìn về phía Long Hành Vân, cười nói: “Mặc dù ta không phải là người trong Lạc Minh, nhưng cha ta phải, nhi tử ta cũng lớn lên trong liên minh. Nếu ngươi thảo luận những chuyện khác, ta sẽ không tham dự, nhưng đây là chuyện lớn hôn nhân của tiểu bối, ta không thể không tham dự.”  

             “Đây mẹ nói có chuyện của ngươi sao?”  

             “Đương nhiên là có chuyện của ta, khuyển tử cũng rất có thiện cảm với thiên kim của Lạc gia!” Nói xong, Tạ Thiên Thương chắp tay với Lạc Minh Viễn, khẽ cười nói: “Minh Viễn lão đệ, ngày thường lão phu say mê kiếm đạo, ít khí trông nom khuyển tử, đa tạ Minh Viễn lão để đã chăm sóc rất nhiều. Nhưng mà hài nhi đã trưởng thành, ta làm phụ thân, cũng muốn ra sức hoàn thành một ít trách nhiệm của phụ thân. Thấy khuyển tử chân thành yêu thương lệnh ái hết sức, lão phu có một yêu cầu quá đáng, mong rằng thành toàn!”  

             Lạc Minh Viễn và Nguyệt Nhi liếc nhìn lẫn nhau, đều xấu hổ cúi đầu xuống, không biết làm sao cho phải.  

             Đúng, lại có thêm một người bức hôn nữa!  

             “Nếu là yêu cầu quá đáng, vậy đừng cầu xin nữa, xem ngươi làm khó Lạc minh chủ rồi!” Nhưng mà, Lạc Minh viễn còn chưa mở miệng, Long Hành Vân đã cười nhạo một tiếng, khoát tay rồi đẩy hắn ta ra phía sau, chắp tay về phía Lạc Minh Viễn nói: “Minh Viễn lão đệ, việc này của chúng ta đã định trước rồi, khi nào hành sự, chúng ta sẽ thương lượng lại...”  

             “Con mẹ nói, cái gì mà định rồi, cút!” Tạ Thiên Thương hung hăng đẩy Long Hành Vân đi, lập tức đẩy hắn ta đến lảo đảo, đi đến trước người Lạc Minh Viễn, mặt tràn đầy chân thành.  

             Nhưng mà còn không đợi hắn ta nói chuyện, Long Hành Vân lại đá ra một cước: “Họ Tạ, ngươi cũng rời khỏi Thiên Vũ rồi, còn quản chuyện nội bộ Thiên Vũ chúng ta, ngươi quản được sao?”  

             Kết quả là chỉ trong nháy mắt, hai lão bằng hữu ban đầu lập tức xông vào đánh nhau. Có điều, tất nhiên bọn họ không đánh thật sự, chỉ coi như là loại tạp kỹ đánh lộn của trẻ con, ai cũng không phục ai!  

             Hai người Lạc Minh Viễn thấy vậy thì cười khổ liên tục, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào.  

             “Chưởng môn Kiếm Thần Tông, Ôn Đào chưởng môn đến!”  

             Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên ở ngoài cửa, Ôn Đào vui vẻ đi đến trước mặt mọi người, chắp tay một cái, vừa muốn chúc mừng, bỗng nhiên sững sờ, bị một màn trước mặt khiến cho ngây người: “Ấy... Tạ Cung phụng, ngươi đây là...”  

             “Sư huynh!”  

             Da mặt Tạ Thiên Thương bất giác co rúm lại, lập tức dừng tay chân, tách ra khỏi Long Hành Vân. Ôn Đào liếc nhìn hai người, không khỏi cười to: “Ha ha ha... Thật là náo nhiệt quá, Tạ Cung phụng đây là về nhà rồi, thoải mái hơn nhiều sao, dáng vẻ không nghiêm túc như lúc ngươi ở tông môn vậy?”  

             Tạ Thiên Thương không nói gì, trợn trắng mắt, nhưng khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt hiếm có.  

             “Ôn tông chủ, đã lâu không gặp!” Lạc Minh Viễn chắp tay giống như Ôn Đào, vui vẻ ra mặt.  

             Cung kính đưa quà mừng của mình lên, Ôn Đào hơi khoát tay áo, từ chối cho ý kiến: “Đâu có đâu có, tất cả mọi người là huynh đệ của mình, cũng đừng khách khí. Đúng là ta nhớ rõ, đại chiến năm châu lúc trước, ta liều mạng ở tiền tuyến, may mắn có đám Lạc gia ngươi bảo vệ, bằng không tính mạng này sớm đã không còn.”  

             “Nên làm thôi, lúc trước Lạc gia có thể tiến vào chín tông môn, cũng nhờ có Ôn tông chủ mọi người liên danh tiến cử hiền tài...”  

             “Ôi chao, đây không phải chuyện giống nhau, lúc trước, chúng ta vì Trác huynh, bây giờ ta vì ân cứu mạng của ngươi, không thể so sánh được. Tóm lại, kể từ đó, chúng ta là người một nhà, Lạc lão đệ, chúc mừng chúc mừng!” Ôn Đào nghiêm túc chắp tay, vẻ mặt chân thành.  

             Lạc Minh Viễn cũng trịnh trọng hành lễ, đồng tình lẫn nhau.  

             Đúng lúc này, một tiếng hò hét lại vang lên ở ngoài cửa: “Ma Viêm Tông, Viêm Ma tông chủ đến. Thái Thanh Tông, Võ Thanh Thu tông chủ đến!”  

             Bước chân nhẹ nhàng, hai người nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người, Võ Thanh Thu cười lớn một tiếng: “Ồ, các huynh đệ đều đến đông đủ rồi, xem ra hai người chúng ta đã muộn rồi, phải tự phạt ba chén. Còn nữa Minh Viễn, chúc mừng, chúc mừng. Nếu không phải chúng ta là đứng đầu một tông, không thể mừng thọ giống thế tục như vậy, ta cũng muốn mừng thọ. Ít nhất có thể tụ tập đám huynh đệ kết nghĩa đến, ha ha ha...”  

             Viêm Ma cũng thong dong cười một tiếng, khẽ gật đầu, đưa lễ vật qua với Võ Thanh Thu.  

             “Võ tông chủ chê cười rồi, trò cười của thế tục, sao có thể nằm trong mắt của thế ngoại tông môn chứ?” Lạc Minh Viễn không khỏi bật cời, khiêm tốn nói.  

             Ôn Đào liếc nhìn bọn họ, hỏi: “Phải rồi, Diệp Lân đâu, nhiều năm như vậy cũng chưa thấy hắn ta xuất hiện, vẫn chưa tìm được sao? Trác Uyên không ở đây, hắn ta là đệ nhất Tây Châu rồi!”  

             Nói xong, Ôn Đào giơ ngón tay cái lên.  

             “Nào, đừng nói nữa, từ sau đại chiến năm châu lần đó ra, tiểu sư đệ trở về không đến mấy ngày đã mất tích, không biết đi nơi nào, không hề có tin tức gì.”  

             Ôn Đào hiểu rõ gật đầu, cũng thở dài một hơi: “Đúng vậy, sau đại chiến lần đó, rất nhiều tiền bối cao thủ đều mất tích, cũng thật kỳ lạ. Giống như kể từ lúc đó, bọn họ đều quy ẩn núi rừng như nhau, không hề màng đến danh lợi của thế đời nữa!”  

             Nói đến đây, mọi người liếc nhìn lẫn nhau, đều yên lặng cúi đầu xuống, sắc mặt nặng nề. Bây giờ, chỗ trống trong chiến lực của bốn châu lại cách biệt một trời với Trung Châu.  

             “Các vị mời ngồi, nếu hôm nay là đại thọ của tiểu đệ, đừng nhắc đến những chuyện không vui này nữa, đợi lát nữa uống rượu với tiểu đệ thì như thế nào?” Biết trong lòng bọn họ lo lắng, Lạc Minh Viễn lập tức khẽ cười một tiếng, kéo mọi người khỏi mây mù trong lòng.  

             Mọi người nhìn nhau, cũng cười lớn theo: “Được!”  

             Sau đó, mọi người cùng nhau vào hội trường...  

             Người đến hành lễ nối liền không dứt, mãi cho đến khi trời gần xế chiều, cơ bản mới đến đông đủ. Hai người Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường đang xem xét danh sách quà mừng trong tay, lại nhướng mày liếc nhìn nhau, trong lòng nặng nề không thôi.  

             “Làm sao vậy, hai vị quản gia, có gì không ổn sao?”  

             Lúc này, một tiếng quát nhẹ truyền đến, hai người ngẩng đầu lên nhìn, khom lưng cúi đầu: “Đại tiểu thư!”  

             Lạc Minh Ngọc khẽ gật đầu, lấy danh sách quà mừng đến xem xem, khóe miệng lướt qua nụ cười vui vẻ: “Linh đan cấp mười, linh binh cấp mười, dược liệu cấp mười một, mấy chục năm qua, ngược lại bọn họ tặng lễ vật càng ngày càng nặng. Xem ra vị trí của Minh Viễn trong lòng bọn họ cũng càng ngày càng quan trọng đó, ha ha ha...”  

             “Đúng vậy, càng ngày càng quan trọng, không biết là phúc hay là họa!” Lông mày Gia Cát Ngọc Long nhẹ nhàng nhướng lên, không khỏi thở dài một hơi.  

             Lạc Minh Ngọc giương mắt nhìn lão ta, có chút kỳ quái.  

             Gia Cát Ngọc Long cúi người hành lễ, bỗng nhiên cung kính nói: “Đại tiểu thư, loại chuyện này lúc trước gia chủ quyết định không tiếc bất cứ giá nào để leo lên trên, chúng ta đã từng dự đoán, bây giờ xem ra thật sự đã trở thành sự thật rồi.”  

             “Chuyện gì?”  

             “Song Long Viện đối với chúng ta... càng ngày càng bất mãn!”  

             Lông mày Gia Cát Ngọc Long khẽ nhíu lại, đột nhiên thở dài một hơi: “Trăm năm qua, Lạc Minh phát triển cực kỳ mạnh mẽ, lôi kéo không ít lòng người, ngay từ đầu, lúc nhân tài của Tây Châu suy yếu, là cảnh tượng mà Song Long Viện hy vọng nhìn thấy nhất. Cho nên năm mươi năm trước, sinh nhật của gia chủ, Song Long Viện đều phái người đến đưa quà mừng, hơn nữa là lễ hậu, dùng của cải để khuyến khích. Nhưng sau đó, từ khi quyền lên tiếng của Lạc Minh ta càng ngày càng quan trọng, Tây Châu noi theo chúng ta cũng càng ngày càng nhiều. Hai mươi năm sau, Song Long Viện đối với chúng ta cũng dần dần lạnh nhạt theo từng năm, quà mừng cũng càng ngày càng đơn giản.”  

             “Cho đến ba mươi năm gần đây, chưa từng tặng quà mừng nữa. Mà ba mươi năm qua là lúc quyền lên tiếng của chúng ta có trọng lượng nhất. Thậm chí có mệnh lệnh phòng ngự, không thông qua Song Long Viện, chúng ta và chín tông phái bàn bạc đã quyết định xong. Chuyện này ở trong triều đình, chẳng khác nào khiến Đế vương mất đi quyền lực, công cao hơn chủ, là họa sát thân!”  

             Mày Lạc Minh Ngọc không nhịn được nhíu lại, cả kinh nói: “Ngươi nói là Song Long Viện đối với Minh Viễn...”  

             “Không không không, vẫn chưa đến mức đó!”  

             Gia Cát Ngọc Long vội vàng khoát tay áo, bỗng nhiên phân tích một cách tỉ mỉ: “Bây giờ, Lạc Minh chúng ta vô cùng quan trọng ở Tây Châu, bất kể ở mặt phép tắc hay lẽ phải, Song Long Viện cũng không dám dễ dàng đụng đến chúng ta, trừ khi bọn họ không muốn sống yên ổn ở Tây Châu. Giang hồ có quy tắc của giang hồ, phát động thanh trừng mà không có đạo lý, sẽ chịu chửi rủa của những người trong thiên hạ. Song Long Viện muốn nắm giữ Tây Châu, sẽ không ngang nhiên phạm tội, chỉ sợ...”  

             “Chỉ sợ bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta, nắm điểm yếu của chúng ta. Một khi chúng ta làm ra chuyện gì không hợp lý, bọn họ sẽ mượn cớ này. Cho nên càng là nơi đầu sóng ngọn gió, càng phải khiêm tốn bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu, đừng để xảy ra sai sót gì!”  

eyJpdiI6IkZPb3VUNU02OVhwMitXYUdOc2dhYUE9PSIsInZhbHVlIjoiTjRjSFBJcTFcLzFUT1NrOEo3NUxFNFlHbVwvcmFiOFdodXhiZkhGTTNsMlwvTVBhOHhwTDBnVXhESWVFNFwvTU51VmJKMjg5ZFV2WUM3ZEl5MGRJUUJIZ3ZtWUxiVkhGZVZjQTdONTl3V2U3Ujk1dDZVU2RjVWdKcEtFc2Ewa25Ma3FiNXduWGw5eTR5Q0lEWnFvbmphTmlKdHJBV0tiSUlqTWRsY1hrUFlJNjJUajJyNzdLR0U4aTVVRlh2QVB3OHlyTHBIOEdNTGdrT1ZMVlAwVklIUjF2eVBiTVF6TytRNjBBMEdiRkdNOHlXSStHTTlVNlJVUU1kYWpHM2ZweG1EXC9NNVVQY0VcL2M3alpzdEtWQTU3SUpFRnFoajZWMVVENzMrR2kwUFhTems0MExDdWJIRWcwWkM4VVp6b0swbUUrZU5zalZHZjY4TitDN1RnQ1ZzNGMzelVRXC95VWhCellUd2JIa3F3UUt4blpcL2haMnhaeU5OeTArNjM1STV3R0g3WVwvVEp3SUNDXC9rWmlVVnQ4eTdFOUhmRmxGcnVBbEJycGJBTnRDeUF2SDVoVDBqaUI1UmkxSmhKeHBNV2o5STZRaFpVRXk4cFNhM0FsWEFpTWpKUHU4MTVsRkhzRCs5clRSOVFlaTJ0alJFVHN1d0k2QVRFZXlnV3VMZEJkQmc5VHA5ZzZPNml3TVwvMHhFWWczMHAwVVhiaTJpOGF3clI5Sks1OW5IU0Z3djMyaUFFK1lPZFFrcW12cUtLeU1ZcFFNY3p6Y0tpWU1wdFdPNnlOTU1UTFYrRkVwdVdiNm1Pc3JrMFU1R3BtdmViV0d5TkVXT0ltZm83VUVZYnh2OHVLQUs0aUNQUjBoeHRxRjh4d1c3WEpiZ0Y1a1Z1ZSs1WGtyNlI0VmdPNnV3T3krcUNQQmVzUGplTlc5Smhrd3JObGhhTWE2VTBaTTFHN2VDdXN5N2h3QnpUdFEzZ2pNZXFMSkVkSGpnR3hJTUhvSnZqU2tHTVJjemdMbFhXRlZ1aTFpVjlwR01KYzVvU0tcL0wxbjJPN0NndTREV2VLSkRtN1o1bTFlemZYS0RHbFBNdz0iLCJtYWMiOiJjMWQ5YzM2MzcxYWE1YmRkOWNmZDkyMGJkZWEyOWJlOTNlODA0OGIyMTJmY2VmZWFmMmI0OWI1YjJkY2MwYWJkIn0=
eyJpdiI6Inh5b3pRNHg4K1VxNUw2cVM3K09oN0E9PSIsInZhbHVlIjoidUxnZlBhb1MzWlB2XC9MUDFNMVIwN01teEgyemhiaDRFTWR1QmxlamJ5VnBJY1UwMGt5bjhjUnZ0aEE3TFRpTW41dzBBZDZ6VlBYa1NENk9XaW0wM0dZM0VicUVMMFwvN21IeWphZ3hvY3FhMHRtaVRKNXI2OEhUbm5EYlpPaFRZdkZ3QUduUktcL01vUXoza3ExcG9OeFVwNlpyQ2lIelpKVWtHdXkxa3BHUVJqa2Y1SmdXcDJyRFZhODVybkRsY2hPOGViTXBLMmphcitBMitcL2h3ZHlyTEhLRnQ4alNvbHgxblwvYThRYlRaV05VTHRjY283VlRSVzZhNWs3XC9qTlBvY2x5VW5FZFpRendVWWRvaGRENTFIVkVEMTJsR3lsWnFqTHJLbmQzbFdaSUNvMHcxOWczT1pWaVBqdHdrN1hZbktCT2hpRDE4enJIaElxNmJyYVFFTmJyaU1zVldTeFpsMmh2XC94WE0wZTlWMm5rRWhIem1EYXUzZXNTOHZJdlwvcTFLSUlmbGNQRGZxNHNGUlB3aUZ4QjBRaGdpdjdjT1BDRTVJaGpFR0kzSjZOK2NqNFNhamxcL1NqeEhEZUVhcTl1biIsIm1hYyI6IjA2NTYyMDMzZTk5NGU5OGM1NDY4ODI5NjNjZjM5YTdmMTljYjNlYjUyNTNjNjk0YjhhYmNlMjUwY2U4ODlmYjEifQ==

             “Cũng phải, lão sư nhập môn của hắn, cũng là Trác Uyên mà!” Lạc Minh Ngọc ngửa đầu nhìn trời, khóe miệng nhếch lên một độ cong vui vẻ...

Ads
';
Advertisement