Trong đại sảnh rộn ràng nhốn nháo, chúng khách mời đã ngồi ngay ngắn trong tiệc mừng, Lạc Minh Viễn dắt phu nhân đi đến vị trí phía trước, cung kính chắp tay với mọi người, cười khẽ lên tiếng: “Hôm nay, các vị tông chủ, Cung phụng, gia chủ, trưởng lão có thể tới tham gia tiệc mừng thọ của tiểu đệ, đúng là vinh hạnh của tiểu đệ, cũng là vinh hạnh cho Lạc Minh, lúc này tiểu đệ và phu nhân đa tạ các vị xa giá quang lâm!”  

             Nói xong, hai người cúi đầu thật sâu với mọi người.  

             “Lạc minh chủ, khách khí rồi, ha ha ha...” Khách mời ở đây cũng mặt mày hớn hở, cùng nhau đáp lễ.  

             Hai người Lạc Minh Viễn chậm rãi đứng dậy, nói tiếp: “Bởi vì mấy ngày trước, tiểu đệ và tông chủ của chín tông môn vẫn luôn thảo luận chuyện biên phòng Tây Châu, tiệc mừng thọ lần này được chuẩn bị hơi vội vàng một chút, nếu như có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, mong rằng chư vị tha thứ!”  

             Nói xong, hai người lại cúi đầu thật thấp.  

             “Nào có nào có, Lạc minh chủ chịu khó làm việc...” Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, lòng có khôn ngoan lanh lợi đều cười nhạt khoát tay áo.  

             Lời này của Lạc Minh Viễn, mặc dù là lời khách sáo, nhưng trong lời có ý, mọi người ở đây đều là lão điểu trên giang hồ, vừa nghe đã hiểu được chân thật trong đó.  

             Mấy ngày nay vẫn thương nghị biên phòng với tông chủ của chín tông môn, điều này thể hiện địa vị của Lạc gia, là Nguyên soái quân sự của toàn bộ Tây Châu, là sự tồn tại xưng huynh gọi đệ với chín tông môn, hơn nữa quan hệ vô cùng thân thiết. Thân phận cách biệt này, hiếm thấy trong thế gian, kiên cố như đá tảng, ai dám không hợp với Lạc Minh, là không hợp với bản thân, sau này đừng nghĩ đến việc lăn lộn ở Tây Châu.  

             Nhưng mà, tuyên ngôn công khai bá đạo như vậy, trong miệng của Lạc Minh Viễn lại nói nho nhã lễ độ, lộ vẻ tán thưởng thái độ nhân nghĩa của mọi người. Ý chỉ mặc dù chúng ta mạnh, nhưng mà sẽ không cố tình gây sự, cực kỳ khiêm tốn, kính nhượng ba phần đối với mọi người. Bằng không, có thể thấy được một điểm, cũng không thể cung kính cúi chào hai lần, thái độ vô cùng thân thiết đối với tất cả khách mời ở đây.  

             Cho nên, điều này khiến tất cả mọi người ở đây đều kính nể Lạc gia, lại thân thiết, có ý kết giao. Nếu không mà nói, luôn tỏ ra mạnh mẽ, sẽ chỉ khiến cho bọn họ tôn kính mà không thể gần gũi, không phải là kế sách tốt nhất.  

             Nhưng bây giờ, biểu hiện của vị minh chủ Lạc Minh này đều khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, mặc dù dũng mãnh, nhưng ôn hòa, không khiến người ta kiêng kỵ mà xa cách.  

             Lạc Minh Viễn lại đứng thẳng dậy, nhìn thấy ý cười bên khóe miệng của tất cả mọi người ở đây, hắn cũng mỉm cười, cảm thấy vừa lòng thỏa ý. Lần này, Lạc Minh có thể giao hảo với mấy chục bằng hữu.  

             Nhưng mà, đúng lúc này, giữa một mảnh thái độ ấm áp hòa thuận trong sân, bỗng nhiên một tiếng cười to vang vọng khắp tiệc mừng: “Ha ha ha... đại thọ của Lạc minh chủ, chuyện vui mừng như vậy, sao không mời lão phu chứ?”  

             “Tiên sinh, ngươi không thể tiến vào, tiên sinh...”  

             “Cút!”  

             Nương theo tiếng tranh cãi ầm ĩ vang lên, một lão giả cao chín thước, đầu đầy tóc bạc, khí vũ hiên ngang sải bước tiến vào trong đại sảnh, bên cạnh là năm sáu nam tử trung niên, để râu quai nón, khí thế ào ạt tản ra đó, cũng đột nhiên khiến mọi người ở đây dừng lại, vừa thấy là cao thủ Quy Nguyên hậu kỳ.  

             Gia đinh của Lạc gia vẫn ngăn đón ở ngoài cửa, lại bị những người đó đẩy sang một bên, làm sao cũng không ngăn được, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ, rề rà đi theo một đường.  

             Mà vừa thấy khuôn mặt của người mới đến, một số khách khứa trong đại sảnh cũng bất giác cả kinh, cúi đầu nhỏ giọng rỉ tai nhau: “Minh chủ của Tần Minh, Tần Hạo? Sao lão gia hỏa này lại đến đây, không phải lão ta không hợp với Lạc Minh hay sao?”  

             “Đúng vậy, xem ra là đến không có ý tốt, có trò hay để xem rồi!” Tất cả mọi người ở đây yên lặng gật đầu, đều rõ trong lòng mà không nói ra, dừng bàn tán, từng đôi mắt nhìn chằm chằm hai người, xem đôi oan gia này hành sự như thế nào.  

             “Minh chủ, bọn họ nhất định xông vào, ta không ngăn được...”  

             “Được rồi, ngươi đi xuống đi!”  

             Vẻ mặt tên gia đinh đó đau khổ, vội vàng cáo trạng, Lạc Minh Viễn hơi phất phất tay, sau khi bảo hắn ta rời đi, lại nhìn về phía lão giả đó, lạnh lùng cười, chắp tay nói: “Tần minh chủ, ngọn gió nào mang ngài đến đây vậy?”  

             “Đúng vậy, có vẻ như Lạc gia chúng ta không mời các hạ, các hạ không mời mà đến như thế, không biết có ý gì?” Lạc Minh Ngọc lạnh như băng đứng dậy, trong mắt lộ ra hàn ý.  

             Tần Hạo nhếch miệng cười, chẳng nói đúng sai mà cười ha ha trêu đùa: “Tính cách đại tiểu thư của Lạc Minh cương nghị, lão phu đã biết đến. Nhưng không ngờ lại bất khuất như vậy, tiệc mừng thọ của lệnh đệ cũng không cho sắc mặt tốt để nhìn. Có nói như thế nào, hai nhà chúng ta cũng là hai liên minh gia tộc lớn nhất Tây Châu, đại thọ của Lạc minh chủ, không lý nào lại không mời lão phu chứ? Lúc trước, lão phu còn đang buồn bực nữa, có phải lệnh đệ đã quên gửi thiệp mời hay không. Quả nhiên, gần đây lệnh đệ bận rộn về việc biên phòng, có điều sơ sót. Có điều không sao cả, lão phu tự mình đến, chúc thọ cho lệnh đệ, ha ha ha...”  

             “Hừ, một hàng sơn trại, chúng ta còn không tiếc mời!” Lúc này, Lạc Minh Ngọc không khỏi lạnh lùng cười, lên tiếng chế nhạo: “Xem ra Tần minh chỉ là tự mình đa tình, khiến ngài tự đi một chuyến, thứ lỗi rồi!”  

             Phụt!  

             Không ít khách khứa ở đây không khỏi đồng thời che miệng, cúi đầu cười trộm, ánh mắt nhìn về phía Tần Hạo cũng tràn đầy vẻ quái dị.  

             Ở khắp Tây Châu, ai chẳng biết liên minh gia tộc là Lạc gia lập nên trước, Lạc Minh cũng là liên minh lớn nhất Tây Châu. Còn như những liên minh khác đều là noi theo phía sau, nhưng giống như học đòi một cách vụng về, biến thành chẳng ra cái gì cả, phần lớn không có gì khá hơn. Chỉ có Tần Minh này muốn làm ra chút dáng vẻ, đuổi theo sát Lạc Minh.  

             Nhưng mà, ở trong mắt mọi người, người đầu tiên ăn cua đó là anh hùng, người thứ hai là ăn hàng. Cho nên ở trước mặt Lạc Minh, Tần Minh vẫn đang là sự tồn tại sống trong bóng ma, lão nhị vạn năm. Nếu không có Song Long Viện chống đỡ ở phía sau, lão ta ngày cả lão nhị vạn năm cũng không phải.  

             Cho nên, hiện giờ Lạc Minh Ngọc công khai nói móc xuất thân của lão ta, trêu chọc lão ta là hàng sơn trại, lão ta cũng không nói nên lời, chỉ có thể lộ ra nét mặt già nua hung hăng co rúm, sắc mặt dần dần tối sầm lại.  

             “Lạc minh chủ, xem ra các hạ đúng là không định mời lão phu dự tiệc mà. Có điều, bây giờ lão phu cũng đã đến đây rồi, ngài sẽ không đuổi lão phu ra ngoài ngay lúc này chứ, hình như đây trái với phong cách quý phái của Lạc Minh!”  

             “Vậy thì Tần minh chủ, mời ngồi, coi như chúng ta thêm một đôi bát đũa, không có gì đáng ngại cả!” Lạc Minh Viễn nhẹ nhàng liếc nhìn lão ta, không khỏi cười khẽ một tiếng, ra hiệu mời.  

             Tần Hạo chậm rãi khoát tay áo, lộ ra vẻ khinh thường, cũng không nhúc nhích: “Lão phu không phải là người không biết điều, nếu Lạc minh chủ không muốn nhìn thấy lão phu, lão phu cũng sẽ không thức thời như vậy. Chỉ là khó được đến gặp Lạc minh chủ một lần, lại là đại thọ của minh chủ, vậy tất nhiên lễ vật mừng thọ của lão phu sẽ không miễn. Người đâu, dâng lễ vật mừng thọ lên!”  

             “Vâng!”  

             Một tiếng quát nhẹ vang lên, một gã đại hán cúi người hành lễ, lúc này trong tay hiện lên một đạo ánh sáng chói mắt, một hòm gỗ lim dài chín thước xuất hiện, khom người dâng lên.  

             Trong mắt Lạc Minh Viễn hiện lên vẻ khó hiểu, nhìn lão ta thật sâu, không biết lão ta đang giở thủ đoạn gì.  

             Khóe miệng Tần Hạo nhếch lên, ánh mắt lộ ra hào quang quỷ quái, vung tay lên, một tiếng đùng vang lên, cái hòm đó lập tức mở ra, bỗng nhiên hồng quang chói mắt phóng ra, đâm thẳng vào khiến ánh mắt mọi người đồng thời nheo lại.  

             Đợi đến khi mọi người thích ứng hào quang sáng chói kia, chăm chú nhìn lại, mới không nhịn được sợ hãi cả kinh, kêu to ra tiếng: ‘Linh kiếm cấp mười hai cao cấp?”  

             “Không sai, đây đúng là quà mừng thọ mà lão phu tặng cho Lạc minh chủ. Bảo kiếm tặng anh hùng, Lạc minh chủ mời xui lòng nhận cho!” Khóe miệng Tần Hạo nhếch lên một tia quỷ dị, cúi đầu thật thấp với Lạc Minh Viễn, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía hắn lại tràn đầy khiêu khích.  

             Thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ đại sảnh lập tức nổ tung, một đám rỉ tai thì thầm, mặt tràn đầy kinh dị.  

             “Linh binh cấp mười hai, hiếm có trên thế gian, Tần Minh này lấy đâu ra tuyệt thế trân bảo này đây?”  

             “Đúng vậy, mặc dù linh binh cấp mười hai ở khắp năm châu cũng là sự tồn tại cực kỳ hiếm thấy, cho dù Song Long Viện cũng không nhất định có...”  

             “Đâu chỉ là Song Long Viện, chỉ sợ trong năm châu, chỉ Kiếm Tinh của Trung Châu có một hai thanh như vậy, các châu còn lại chưa hẳn có thần binh như vậy tồn tại, huống chi là cấp bậc cực phẩm...”  

             ...  

             Mọi người đều bị hồng mang chói lóa kia hấp dẫn tất cả ánh mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, không ngừng thảo luận với nhau. Cho dù là đám người Lạc Minh Viễn, mí mắt cũng hung hăng run lên, không thể tin nổi mà nhìn về phía bọn họ, sắc mặt dần dần sa sầm lại.  

             “Gia chủ, rõ ràng là Tần Hạo này đến đập phá. Xem ra là nhận sai khiến của Song Long Viện, đến chèn ép chúng ta. Hôm nay là đại thọ của gia chủ, nếu gia chủ không giành lại thể diện, chỉ sợ sau này, Tần Minh sẽ càng thêm kiêu ngạo, một vài đồ đệ nịnh hót, tất cả sẽ chạy đến chỗ lão ta!” Lúc này, Lãnh Vô Thường chậm rãi đi đến bên cạnh Lạc Minh Viễn, sắc mặt nghiêm trọng, nhỏ nhẹ lên tiếng.  

             Lạc Minh Viễn khẽ gật đầu, nhìn quanh bốn phía, thấy vẻ kinh hãi của những người bên ngoài, trái tim không nhịn được chìm xuống. Đây căn bản là đến khoe của, muốn kéo đồng minh từ chỗ ta. Nếu như không thể ngăn chặn kịp thời, Lạc Minh sẽ bại dưới Tần Minh.  

             Một kiện linh binh cấp mười hai, nói trắng ra là một kiện vũ khí thượng đẳng, không có gì đáng ngại, lòng người mới quan trọng. Nhưng mà cho đến trước mắt, bọn họ có thể lấy ra cái gì để đối phó lại.  

             Nghĩ đến đây, Lạc Minh Viễn không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm Cừu Viêm Hải ở bên cạnh, thấp giọng thì thào: “Cừu lão, kể ra ngươi luyện binh tốt nhất trong liên minh chúng ta, có hàng riêng gì đó không?”  

             “Gia chủ, mặc dù lão phu sở trường luyện binh, nhưng bản thân chỉ là luyện khí sư cấp mười, cùng lắm chỉ luyện được một linh binh cấp mười một. Bây giờ lão ta lấy ra một linh binh cực phẩm cấp mười hai, ta làm sao chống đỡ được chứ?” Sắc mặt Cừu Viêm Hải đau khổ, trên mặt cũng tràn đầy khó xử.  

             Lạc Minh Viễn bất đắc dĩ thở dài, thổn thức lắc lắc đầu, trong lòng thầm hận, hung hăng trợn mắt nhìn tên Tần Hạo đó, cũng không có cách nào.  

             Võ Thanh Thu thấy vậy, cũng không nhịn được lắc đầu, rỉ tai thì thầm với Ôn Đào ở bên cạnh: “Nghe nói Song Long Viện càng ngày càng bất mãn với sự phát triển cực nhanh của Lạc Minh, cho nên mới thay đổi ủng hộ Tần Minh để ước chế và cân bằng Lạc Minh, Bây giờ mới thấy, quả nhiên lời đồn không phải giả. Hiện giờ, Tần Minh phát triển mau chóng như vậy, không có Song Long Viện ủng hộ, làm sao có thể? Hơn nữa, thanh linh binh cấp mười hai này cực kỳ trân quý, nếu không có Song Long Viện ban tặng, bằng chút của cải này của lão ta, cho dù có, sao lại cam lòng lấy ra hiện thế? Còn làm quà mừng thọ đưa đi? Vậy lão ta không đau lòng đến chết à?”  

eyJpdiI6Iis5eFFRZEtDN1ZDTzFIZFFvYThCeGc9PSIsInZhbHVlIjoiV1cwVytUdlN0V3pKcGllQjJEa2U1aXRTYVl5bDN5RDlQbG9leXJVUHNlaVk1TjBrNUVWVnZDUzRXQitSbUY3XC9CRTZUYmhwSUZJVEFjVnVcLzZzUmhmbjM2Z1VPUzZHS1hCeXdwZXdPcnFVSlN2b01aSHRrNzZLK05mUERGdDlnV0lTYVkyK0VwUDArN2pXZmdOSFF3UGlTZ2s2U202T1JqMHNWWll2UWZcL1ZPZ1ZKZkJvVFBtTGtvSmR3WkNoYVpYWGFhUE40NU9SR3ErZHk3cVlKWkJuYVo5WCt3XC9HcEpqYnc5dENNcWoxTDNCM2I5eDlja0ZmNUFcL3EzKzBZS3o2ODIwRkY2SXRvUUtZXC85S3pTVjNxRnQ0Y3h6czdmYVdYVjQzKzhrRStJcjNUZDVjWVwvRU0rNGdtZTBTTk9aSzRXVU9nekpVcXpyYUI3T2tLVVl0R0dZRmlZV1ZFcWw4YWFqbFExWjVYM1NZTFk5U0pUcHZiSmRcL1c3c0FnYUh6R2FmaVo5OWNuRnB6bVQycWNQV2VFT3o2WENlQnBJbld5SWtlN0NtSWlkWjJWZWJ6NTdDaWxRUkRHWDNJWExBNzIzSm1FVmtcL1o4NzdsYkl0dHpxUFVOSlpSZ2J1VVVtQ0lxN2x0VVJJRFlkT2ViMGN3ckY4dU1zM1VjN0dzVVVOVFpnYXpadHVjWUFvT2phSnhabGNcL0dnWTBFMmZ2TFpqc05qSCt6NVpmMExHTVVuSlR4Zk91SVlMbVZoR2hRdlwvUmhDbENRTERxNU9MSTNyeklOeXRUK3VIYXFaS05jV2ZtbzE4bm1VWXhvc3RhdzJmdjNmR21nd2tmaDVMRDJYbEJlWkpCVVEwZHJUa3J3SDB6K0lCR083YUlUdHNuQlZVTzB1T2Z0Y2IxWG8zSm5KNUJab1hlV1I1ek9hY3RISnZHT1pNRkFuUHZXeWVSVlBvYW9yOHRsYTR5a3JtaUtQSUl6RkVSWDVGVEl6VzU1OEZuVWozNjZuSW03emZQU2VGRjBIcWtJem5FWjFsQjMwaXk5QnRqU0NmVmJvU2tpMklxSEFSMGdRZVwvNFg5bGs1MnE3ak8wTTNjMzhqQU1LbCs1RiIsIm1hYyI6IjZhODk2YTVjNTdjNmNiMTNlZGFjOThlMmY1NTY2MGVhM2Q3MjI2YTIyNDc0MzU2ZDA5Mzc4ZWE3MDYxN2MwMzkifQ==
eyJpdiI6InQwUjNncnhqZG5rKzNTMkYzbFZ6d1E9PSIsInZhbHVlIjoibDFyNHRjK3lUbmI2QzM1VE8xOFhqcit0K0lITGtyOWF0dnAzWGdadFZzVUZvS2t4blwvTmdzMVV0NnNUTlNzSjRldUs3TlFibTNQQUVlVFpXS0FmMEVFekNrMWpqbjVxRmNOOXEwaWtUaHZ5ZXQ0WkREOHB3RXBLVHRKRiszMmN4QkFnRUp2Vk1WV2h2ZDBFME5GUjJKTTNqUGJ6b29vS2QrWXhWRm4rTUZZN2VUYkF3ZWE2dEQ2R21DOUw0UlpSRmVSMXo5ZWpRdFZKT3o4ZjJUeVRLZVg1SDIzbjVyN1JGc1VLYTFXeVwveUlqNzVlZldFOGViREg3dVE1Um9FdURCcG9idk5jNUhObjNEVWhrQXRWTEt3VGZVcHVweE1CWGNySjhXc3FPZDAzeHl1ZTQyRng3eW5LMFRmdHEwRTFrdTJzaWhCTUJqRzZcL1RzTTY0MkIyVHVQUG56azlkVk52SXdFSG5GRUw1ODdVYmF1TXFWV0pScCtiaXNwdlkrRk94M21HMkJkRjVBeUN4SUtJclVuSjhvYVdrZ1VBODNkbjJMcnp1c25iM242Y1RWRWQwdktKdmJHRXZTSFFCUEhDMUJjREgrbmRyeFNXYWdMb29yeHhYMDJ1UUFBS3NNVVhKVEZzZkY1a1Vja0lRN1QwcTZFaStMMDFWNnV1YmZCa3BrZnFXeFFYdDQ2VkZZYXRhTDZWRXF6UXpLbE5ZZUNrTFB4SzZlY0V5VHFja05EMFdoQ2ZYZWp6ODdhdWhUcmhIVENNdnpCQmwrbm0reUE0OFEwVEdVdjRsM3lyaXQ2UEtUMHpJZnp3b1Rpb3FERHZ3WHRtZHgrOU10MVFmaGJCV1wvV3dRVTc4VmpnUXpaWVJKeTRjMVFwR1cwcnlpa0FMNGd0dk1PRHhaaDRySUdIdk0wU3hvT0xLYlhocmNlSUY0T0xPaXRDRE1MRmRNT0xOSHNXWXJYYUszMzZub090S1JvVjQzWHk5djd2MStIelZJdFk4a3pBZEQ5cTRvdjRsblNpcWp0Qm9EQmN2V1I3ZjhRZ0pLdm5HT01DWVF4MHFJTFdqaCtCbTlMM3E4VDFQMFFoNmJLNCtES2d0UkllRkhsTm0xWnNHUk5zSjVWMjZQODBpczFaK2FNeWtubEg1SGpnMVF6b0t6UHFPcWhja2Ira0djUUt3XC9hR0ZQXC81WTlXUlZoS0JPQlU1TmtFR3lZQUpLQWNoTUxqWHVGVlo2ZzJsd0l2ZUlrbEhXamZsQnpERXF1ODhWZGZ3S1BrOEErZFBrMkk4OENPczhZUWxkdmE4cXprc255VHhmcXJ3XC84TXFZRVM4ZURGbXozVkJ5bDYyVVlUV1NFdVwvbEtBNkdBT1d0ZDROMHg3NDBXSjRwdVNaZXU0Wm5xMkMxSGpKbFp5SlREZXJJSldUTmI5RFp2cUxzdUxQNDA5Mlk4VEV5QzdOUmJcL0xiOVRlSDR5RWNCeTJFMjBmUUJRR1I0aVVoVTFJWk5Zd3M4YVdNenBYOFwvS01vb25hRnZJY3ZhcDVndVlzVndUK3ZBVXhjZllOYytqaWtkVFEzaTA0R3U4YXR0cG9UVm9XODA0M0Jia0dtNVpJbkozMGx6OTRHRWVZWWtwSVJadnFCZjJVYmpBVEsza3VNVzdDY1BNQkJlQUlXNmVzYTE5ejBDVHM3RmlRbGlMSlVrYkRGdnJmTldoOExTUG5kck5lUWNReHZQZjNyNE5wK3dUdkN6RkJrNUZURUdpVTVBbE9MQkg5NVdQTXppWm04WW9Md25VWUJBYW0wSVwvaUpJRkFFUUp1Y1U5NnF0UjAzTE4yV2tXQVU1OTdzUk0xeDg4b2VIc2RxYWpZdUh6U0Q5QW5XZldhejFFaUJid3l1QlFOUG5zSUJ2TmdzXC9Rd2cwM2dZRFRsWWZSWTMyQ3dsbDJ6TUp1ZFBhZTdiS1ZFZlR3NFJkek9ZblJEMlRHVDU4eGN3WUVOZm1Sa2RPTThUUjBxSGZHOG5oeURBS2lTTU1GaTBMY2g2ODZoY3l3VGFuVURcL3p3cTZXOFVnb0FXczRRVzhBbFZzR25rVFRqRGVleHFSeXRpK2RjWk1BT3ZyaW1UQkFzTTA1M09tZ0xyTTVXRGNDT2xuREVFRFRRXC9kTGl2K1AwckZtZGVKNlBOWVBwcG5YVGdrRXk5WitpMDlocnBiS0pSMnpzSjM0eGZ6ZmQ2ZmFKckZlcnhZajlJN2E1d3pEaGs0dFE2ZjB2MkNBcldsZjFkSjNXUUFKZXNabUU2T096UTdsdThxV252VktHb2MxOWxcL2puaWtFV2plblJzSkVcL0x5Q3E5YThBUldVNjhHbnV3N2ZMNUMyeU53ZERLQjRPbHBWSnZ1UDFRdWllaHhRam4zUDBmWDNvVlRYMDhOeWdnbjdsaDhmOUJFeGtXZXBXeFJNZ05jVjdvRm93RjhxTzhlNytuOEVHYmVWSlZUN2duaVdyd3B3UjkrREp0T1hhclZPemRMUTBKcjNvc05xUytRaE90R0lLeFZBTk1ic2ZGQzl2dm1jOE9PdTZyMlNZUnRqOERYZiIsIm1hYyI6IjMwMmJmZDM1ODhhNjNmMTE5MmU5YzllODEwZjFlYzExYmUwOTQyYjhhMjBjYzI4NmY0NjExNjAxZDljNmQ2ZDYifQ==

             Ôn Đào nhìn hắn ta thật sâu, cũng khẽ gật đầu, thở dài một hơi, trên mặt mất mát lắc lắc đầu...

Ads
';
Advertisement