“Không xong rồi, việc lớn không ổn rồi!”  

             Bỗng nhiên, từng tiếng kêu la sợ hãi giống như gặp quỷ liên tiếp truyền đến từ điện ngoài, la to đến nỗi khàn cả giọng. Những người nghe thấy đều khẽ run lông mày rồi nhíu chặt lại.  

             Chỉ có Vũ Văn Dũng nhếch miệng tạo ra một độ cong tà dị, thoáng hiện rồi biến mất, bình tĩnh trở lại mà không khiến người khác phát hiện ra.  

             Rất nhanh, kẻ la hét kia lảo đảo chạy vào xuất hiện trước mặt mọi người. Vũ Văn Thông thấy thế, lớn tiếng quát: “Vội vàng hoảng loạn làm gì, còn ra thể thống gì nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bẩm báo rõ ràng ngay!”  

             “Vâng, bệ hạ!”  

             Người nọ lau mồ hôi trên trán, khom người bái lạy, hoảng sợ tâu: “Khởi bẩm bệ hạ, sứ thần Kiếm Tinh, Quả thân vương Bách Lý Vân Minh bị… Bị…”  

             “Bị cái gì?” Tự nhiên thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, vẻ mặt mọi người đều biến sắc, Vũ Văn Thông nhịn không được mà hét to.  

             Da mặt người nọ khẽ run, lại cúi người bái một cái rồi khóc lóc kể lể: “Bị người giết…”  

             “Cái gì?”  

             Vũ Văn Dũng hệt như vừa mới biết tin, vỗ mạnh bàn, đột nhiên đứng lên trợn mắt nhìn: “Ngươi vừa mới nói cái gì cơ, Quả thân vương bị làm sao?”  

             Người kia sợ tới mức run lên bần bật, hắn ta xụ mặt như sắp khóc đến nơi: “Đặc… đặc sứ đại nhân, Quả thân vương bị người ta giết rồi…”  

             “Sao lại thế này, sao lại xảy ra chuyện này!”  

             Vũ Văn Dũng không nhịn được mà hét lớn một tiếng, nhìn xung quanh một vòng, cắn răng nổi giận mắng: “Các ngươi có biết Quả thân vương là người nào hay không? Hắn là nhi tử của Thập Ngũ Hoàng tử, là hoàng tôn của đương kim hoàng thượng, mười tám tuổi đã vinh dự được phong làm thân vương, bệ hạ hết mực yêu thương. Lần này được giao cho trọng trách đi sứ Tây Châu, cũng chủ yếu là để rèn luyện. Ai ngờ lại bị ám sát ở nơi xó xỉnh quỷ quái này của các ngươi, Kiếm Tinh Đế Quốc  của bọn ta sẽ không để yên. Sau này, dù có xảy ra chuyện gì thì các ngươi tự gánh lấy trách nhiệm đi, hừ!”  

             Vẻ mặt mọi người đồng thời biến sắc, chợt, trái tim hốt hoảng như sắp vọt đến cổ họng. Đặc sứ từ Trung Châu, lại còn là một thân vương, ngộ hại ở chỗ này. Không cần phải nói cũng biết, bọn họ phải đưa ra lời giải thích rõ ràng. Nếu không thì đừng ai mong có thể chạy thoát.  

             Hai mắt Vũ Văn Thông đảo quanh, thản nhiên lên tiếng: “Hoàng huynh, không thể nói lời này quá sớm. Ta nhớ rõ hoàng huynh nói thân vương đại nhân có bệnh nhẹ trong người, không tiện dự tiệc. Như vậy hắn ta hẳn là phải ở dịch quán, làm sao lại bị hành thích được chứ?”  

             “Đúng vậy, dịch quán được canh gác nghiêm ngặt, ngoại trừ binh giỏi tướng mạnh của Thị lang đại nhân, còn có cao thủ Lạc Minh hỗ trợ, sao có thể bị hành thích?” Lạc Minh Viễn cũng nhìn chằm chằm vào hắn ta, bình tĩnh nói.  

             Vũ Văn Dũng cười lạnh, không tỏ ý kiến: “Các ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?”  

             “Đúng rồi, Quả thân vương bị ám sát ở nơi nào?” Ngay sau đó, Vũ Văn Dũng lại nhìn về phía người nọ, bễ nghễ* hỏi.  

             (*) bễ nghễ: liếc nhìn, nhìn bằng nửa con mắt…  

             Người nọ hơi trầm ngâm một chút, khom người trả lời: “Khởi bẩm đại nhân, Quả thân vương bị ngộ hại ở Phiêu Hương Viện!”  

             “Phiêu Hương Viện… là thanh lâu sao?” Vũ Văn Thông không khỏi sửng sốt, buột miệng thốt ra. Nhưng lời còn chưa dứt, lại chợt cảm thấy đau đớn xông thẳng vào tim phổi, quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng hậu Long Quỳ đang hung dữ nhìn chằm chằm hắn ta.   

             Hoàng hậu nhỏ giọng chất vấn: “Sao ngươi nhanh như vậy đã hiểu ra được đấy là thanh lâu, ngươi rất quen nơi đó sao?”  

             “A, không quen không quen, chỉ là… tình cờ nghe Tiểu Lý Tử nói… Ha ha ha…”  

             “Tiểu Lý Tử? Thái giám đi thanh lâu, không ngại muộn phiền sao?” Long Quỳ cười lạnh, tà dị liếc nhìn hắn ta.  

             Vũ Văn Thông nuốt nước bọt, vội vàng nói sang chuyện khác, trịnh trọng nói: “Hoàng Hậu, hiện tại đang là khi nào rồi mà còn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này. Bây giờ, đặc sứ đã chết, đây là chuyện lớn về ngoại giao, chắc chắn phải điều tra rõ mới được, nếu không thiên hạ sẽ gặp nguy!”  

             “Đúng rồi hoàng huynh, vì sao Quả thân vương đang yên đang lành ở dịch quán, sao đột nhiên lại xuất hiện ở thanh lâu? Có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích không?” Vũ Văn Thông thành công nói sang chuyện khác, hiên ngang lẫm liệt mà nhìn về phía Vũ Văn Dũng, hừ nhẹ một tiếng: “Việc này cũng không nên trách bọn ta bảo vệ không chu toàn, đặc sứ của các ngươi tự tiện đi lại đã thế còn không nói cho chúng ta biết, vậy thì chúng ta phải bảo vệ thế nào đây? Dù cho là đi thanh lâu hay đi vệ sinh thì cũng phải báo cho chúng ta một tiếng chứ!”  

             Lạc Minh Viễn nghe được lời này, âm thầm gật đầu, giơ ngón tay cái với hoàng đế. Tên hoàng đế này cũng không phải là vô dụng, trốn tránh trách nhiệm thật nhanh mà!  

             Hoàng Hậu thấy vậy, cũng không thèm so đo, dù sao chuyện quốc gia cũng là chuyện đại sự, nàng ta vẫn còn biết đại cuộc.  

             Vũ Văn Dũng yên lặng không nói, nhẹ nhàng vuốt chòm râu, trong mắt có ánh sáng chợt lóe, nhàn nhạt nói: “Người đâu, tối nay ai là người trực ban, lôi tất cả ra chém. Ngay cả việc thân vương đại nhân chuồn ra ngoài mà cũng không biết, còn dùng bọn họ làm gì?”  

             “Vâng!”  

             Thái giám bên cạnh khom người bái lạy rồi đi ra truyền lệnh!  

             Vũ Văn Dũng liếc mắt nhìn Vũ Văn Thông một cái, cười lạnh ra tiếng: “Thế nào, hoàng đệ, ta là người công tư rõ ràng. Ai sai thì phải chịu trách nhiệm, ai sơ suất thì người đó tự gánh lấy. Vi huynh xử lý như vậy, ngươi có hài lòng không!”  

             “Đây là cách xử lý của hoàng huynh, hoàng đệ ta không có gì bình luận thêm!” Vũ Văn Thông trầm ngâm một hồi, mới cẩn thận nói, từ chối không cho ý kiến.  

             Vũ Văn Dũng không thèm để ý, hắn ta nhìn về phía người báo tin, sâu kín nói: “Chẳng qua, ta vừa hạ lệnh chém mấy hộ vệ kia là do bọn họ thách trách chứ không phải là hung thủ. Đúng rồi, hung thủ sát hại thân vương là kẻ nào mà gan lớn như vậy? Đã bắt được kẻ đó chưa?”  

             “Đã bắt được rồi, nhưng mà…” Người nọ có chút do dự, thấp thỏm mà nhìn thoáng qua chỗ Lạc Minh Viễn.  

             Trong lòng Lạc Minh Viễn lộp bộp một chút, cảm thấy không ổn.  

             Khóe miệng Vũ Văn Dũng thoáng nở nụ cười tà dị, tiếp tục ép hỏi: “Ấp a ấp úng cái gì, bắt được thì dẫn tới, làm chúng ta nhìn xem là tên lớn mật điên cuồng nào!”  

             “Vâng!” Người nọ cân nhắc một lúc lâu, gật đầu một cái, thở dài một tiếng rồi quay đi truyền lời. Chỉ chốc lát sau, năm bóng người bị một đám hộ về áp giải đi tới mọi người trước mặt.  

             Chỉ là… Trước mặt mọi người thấy nữ tử đứng đầu kia, lại là nhịn không được đồng loạt giật mình.  

             Này… Này không phải…  

             Lạc Minh Viễn cũng không kìm được mà co rụt đồng tử, kêu to: “Tư Uyên?”  

             “Phụ thân!” Nước mắt Lạc Tư Uyên đảo quanh trong hốc mắt, lòng đầy tủi thân, hai người khác là Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương, cũng nhìn về phía Lạc Minh Viễn với khuôn mặt đầy nghẹn khuất, khóc không ra nước mắt: “Minh chủ!”  

             “Chuyện gì xảy ra vậy, mấy người các ngươi lại gây ra họa gì?”  

             “Đúng vậy, bảo dẫn hung thủ đến đây mà, sao lại mang theo một đám trẻ đến?” Vũ Văn Dũng nhướng mày, biết rõ lại còn hỏi.  

             Hai hộ vệ kia của Quả thân vương nghe được nhắc nhở, vội khom người bái lạy rồi chỉ vào bọn họ nói: “Khởi bẩm thị lang đại nhân, chính là ba người này đã sát hại thân vương, hiện tại thi thể đang được đặt bên ngoài!”  

             “Cái gì?”  

             Thân thể Lạc Minh Viễn không nhịn được mà chấn động, đầy vẻ hoảng hốt, nhìn về phía ba người hỏi: “Chuyện này… là thật sao?”  

             Da mặt ba người run rẩy, đồng thời cúi đầu xuống, tủi thân mà lau nước mắt. Hiển nhiên là thừa nhận lời nói này.  

             Trong lòng Lạc Minh Viễn kinh hãi, bất đắc dĩ xoa cái trán, Vũ Văn Thông thấy thế, cũng lòng tràn đầy nôn nóng. Sao cháu gái lại liên lụy vào chuyện phiền toái này chứ, nhất định có gian trá!  

             Vũ Văn Dũng thì cười tà một tiếng, nguyên lực trong tay không ngừng luôn ra: “Cũng do chúng ta có sơ sẩy mới xảy ra chuyện này. Nếu đã tìm được hung thủ, thì hiện tại ta sẽ xử phạt chúng ngay tại đây, cũng không làm khó cho mọi người ha ha ha…”  

             Vừa dứt lời, Vũ Văn Dũng đã tung một chưởng về phía Lạc Tư Uyên.  

             Lạc Tư Uyên thét chói tai, sợ tới mức nhắm mắt lại. Nhưng khi một chưởng mãnh liệt kia muốn đập đến đầu nàng ta lại chợt ngừng lại. Nàng ta run rẩy mở mắt, thấy bàn tay như móng vuốt sắt thép của phụ thân nàng ta đang nắm chặt cánh tay kia không buông. Hơn nữa càng nắm càng chặt, trên mặt tràn đầy tức giận.  

             “Hừ hừ, Lạc minh chủ là Dung Hồn đỉnh phong, thực lực hơn người, quả nhiên là danh bất hư truyền!”  

             Da mặt Vũ Văn Dũng hơi run rẩy, cảm thấy một trận đau đớn xuyên tim. Bàn tay ra chưởng vừa rồi đột nhiên mềm nhũn, khó dùng sức, nhưng hắn ta vẫn tràn đầy khiêu khích như cũ mà nhìn về khuôn mặt lạnh như băng của Lạc Minh Viễn: “Lạc Minh chủ, ngài làm gì vậy? Ngài cũng hiểu biết cách xử lý của bổn đặc sứ là công tư phân minh mà. Hộ vệ của ta lơ là nhiệm vụ đã bị ta xử lý. Hiện tại hung phạm đứng trước mặt ta, ta giết bọn họ, tuyệt đối sẽ không làm các ngươi bị liên lụy, không phải rất tốt sao? Hừ hừ…”  

             Lạc Minh Viễn cắn chặt răng, hít thở sâu. Dù có chết hắn cũng không buông tay. Mọi người có mặt ở đây thấy thế, thi nhau lộ ra vẻ lo lắng.   

             Vũ Văn Dũng lại cười lớn một tiếng nói: “Lạc Minh chủ có ý gì vậy? Chẳng lẽ muốn ngăn cản ta trừng phạt hung phạm sao? Chẳng lẽ, chuyện này là do các ngươi sai xử, gót sắt Kiếm Tinh sẽ không để yên chuyện này. Trận chiến nổ ra giữa Trung Châu và Tây Châu, đều là do các ngươi khiêu khích đấy nhé. Trách nhiệm này, các ngươi có thể gánh vác nổi sao?”  

             “Minh Viễn lão đệ!”  

             Vũ Văn Thông cả kinh, không kìm được mà hô một tiếng, sau đó cân nhắc một chút, đột nhiên nói: “Đúng rồi, cháu gái, sao các ngươi lại xuất hiện ở thanh lâu? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”  

             Một câu làm người đang trong mộng bừng tỉnh, Lạc Minh Viễn như bắt được một cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng, hắn vội vàng nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Đúng vậy, các ngươi đi tới nơi đó làm gì?”  

             “Phụ thân, ta cũng không biết, bọn ta đang đi dạo trên phố, bỗng nhiên có người mặc đồ đen xông đến đánh ngất bọn ta. Đến khi ta tỉnh lại thì phát hiện có một người trần truồng lao về phía ta, cho nên ta phản kháng đánh hắn mấy chục quyền, nhưng không đánh chết hắn ta mà!” Trên mặt Lạc Tư Uyên đầy uất ức, kể ra.  

             Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương nghe xong, cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, minh chủ. Bọn ta vẫn luôn đuổi theo kẻ mặc đồ đen kia, hắn ta giống như đang chơi đuổi bắt với bọn ta vậy, đuổi theo thế nào cũng không kịp. Cuối cùng thì bọn ta đuổi theo tời gần một tiểu lâu, bọn ta nghe được thấy tiếng của Tư Uyên muội muội thì chạy vào. Nhưng hai tên thủ vệ kia không cho vào, bọn ta chỉ có thể đánh vào. Nhưng vừa vào thì nhìn thấy, một tên quái dị lao về phía Tư Uyên muội muội. Ta không nhìn được bèn đánh xuyên qua lồng ngực hắn…”  

             “Ta tung một cước đá bay đầu hắn!” Tạ Niệm Dương giơ tay, cũng thẳng thắn thú nhận: “Nhưng bọn ta thật sự không biết, hắn ta là thân vương đặc sứ của Trung Châu!”  

             Lông mày nhíu chặt lại, mọi người ở đây đều nghe hiểu. Việc này rất kỳ quặc, rõ ràng là cái bẫy. Lạc Minh Viễn tức giận trừng Vũ Văn Dũng, hai tay không kìm được mà nắm thật chặt, nghiến răng nghiến lợi: “Vũ Văn đại nhân, ngươi muốn nhằm vào ta, sao phải kéo đám trẻ vào chứ? Đan Thanh Sinh không lấy được đầu của ta nên ngươi không cam lòng hay sao?”  

eyJpdiI6IjhCR05iazZyRHRId3RSVkhvMzY1Y1E9PSIsInZhbHVlIjoiQWUxVnN3eUNMcU8zZ05qQVpoRnRCcDYrSUtCSnFUMXJsYnpHUHRMVEw1bTZSMFlZd1Rac2xnSWtpMmdKc1NsK2tRZFU0V05neWdnM2ZMZmwrYTBqOEpqYUk5TURpXC83dVZ2OFo0aDdFanQwVXpiY3BQVGNtNjdPV3RKU2Q5WHVvNVwvc0s3V1ArckJOUXBReUdhUk9UVEhFN1FSVStSNGkxczQ1Nm5vQkEwMTY2QW5pc2hxdlJQaXB0ZTRYN0VTS1VvWDE5SFk0SzF0dERrUEtSZFhlOUV4bEduVnRkZ1FETUlNVGRkSHpTRTFnaHc3WHBVZnoyaHNxQlQ0MWRtVGNhUjRzXC9hTVpiVnp2NWU0K3E3dHJWTnhyUE9WcVwvVmVXYmt2NlFwNk0zd2xEMDJvaHE5d3hTWUJiczdvQUlFOHRQMmRzT2pyMzhvVDBJb0pOVk5wM1ZYbDRHcm95TzZjWVwvOWhoV0p1QyswOFk3Y3ZBYkhVVGpXcm5PMlNBUUVsY3NmdUlyRm4zb2x2c2txaTU5dWdPZkF4NVFnVVZtajFLNEpIQjlaclhXK2Iwb0FVMElZcFdVYUtMOVlqNUhWZUlSazlBS0J4T3QxYUtKOURWSzAyKzlWUXNnWDUrdGRoNGRmVlZtdktmQTAyT0RuendwNlJ2T1ZaUTBud1BEZzBTTGJrOWF1eWN4cWdSM2JWQmlCZzc1MjJOblJ1VEFNWmpyeFBGNWdDdUI1VjdxeG5kZlB6MWxrdit2RFFcLytNbkE5R1pwYXZvRFhickFBbDNrMXZwZXVINFF1K1wvTmpMMEFSYlFHXC9BQTd3SllhcnFYZVI0cURLV0R4WWp2ZGxaQ3VEdmhZWlh4d3RRY1VLMmUzdVdTYkI5Z1ZNXC91YjhwOUJUSEVDeE1FV04yU009IiwibWFjIjoiOGEzYTI3YTUxYTVmY2JlYjkxNzA0MjlhZTJlZDUyYTM1MGYwMTY5NTEwMTU3ZmMyZWMxZjU3YjY1ZGE4ZmY4NiJ9
eyJpdiI6IkEzSDdYVXY2WWlyOFdhUkNxTUxBbWc9PSIsInZhbHVlIjoiSXRObXN1dzZxVm9wam90VVpRTWZOVldVb29TZlc3ZlF2ZmZDMVJqNVJMS2ZGTEUxZFRGd2krdyswY2NrVVB0eUxcL1JaVkZXdnkxNmcrbXlldzlkUmdJM1RreUJ6TkJtUGo0SDRSVHhtYitJcWc0SHZyOFBMSjV4eStUQzlLT2U0d2RrNzl3elp2dVBZdFZiK0tqNzJDR2dkdUJCTm1YVjBvclIyVHRKbDVkYnN1SGI2NEJmemthelcrWnE3K1wvV2F1clwvUVBZVE5mTHgwZ24yc2EwSjV1RUEwbFJjVUhWQ2J6QXNkR0RpZVQ0Tlh6TGxPd0M0RVV5Q2dSWGNNcHJsZFV2Rk5xamxTb08rUUxucDdFcXZIcFRPN0tRV3NNWDlISFwvZW1ScUxyZ3JPMTY4S3ZhcStSRGFMNU1ENzdvck5BaStBNU9BN2x3bEt2dFoxak5FMmFXaTB4M2lqWmFlZTRDYWE0YmxtbnBtSGk2cEJzbmdsQmVmR1p3OGFHdDZcL2NsQjZaYzEwUXZQcHFpTDJcL3hKcVZlSVFcL0NSb0RJam1kMzFETVZmRVwvK2tZeHF5dUdEaHY5WGdsb0R5c0FhYkRDNllsa0p2OFBjbkJpVUNCXC9zUzJ1TEQ0M2UwR095akFLazRTazJcL3JJNlNIeW14QkxCOVwvXC84TnpZVFI1YXNCVWtLSnN1TGJhT0w1ZUR2Y1hwSHNwK2N0K2JCQWJHVnJseTNFNlVQU3JCWDBjZm8wUG1TblVTVWp6WVwvdHA5ekdvVkdtb3EzbEZnWDkrRjZZZ1wvUDdjbTJxeVNMSmJvNytkRFVmMHFWZGY2KzF4Z3ZmOUZCTVwvU2M1OHA0dnY2c1lpYWMwQ2JjcTVqUzRKRjBsRlZtUFhnR0ZDVXQxNHhoQUdSYlwvWW82UWVZYVZ0REFhMVVyMlhxSVwvcjR6MlVjQlNaT3U1UFBTanhDQldQSFpJbjdGSmJ0R1E9PSIsIm1hYyI6ImYwYjYzMGI5NjNiMTZmODAzOTdmYjE5Y2QzMjMzY2VkZWVjYzk0MTU2OGFmNDE5MWViNTZmYjEwYzNhMDM2NmMifQ==

             Bất giác trong lòng ba người khựng lại, đều do dự. Bất đắc dĩ mà cúi đầu xuống, lắc đầu, đầy vẻ chua xót…

Ads
';
Advertisement