"Cái gì, không thể nào, vị kiếm sư mù kia chính là đại quản gia đời thứ nhất của Lạc Minh chúng ta, còn là người sáng lập Lạc Minh?"
Trong khu rừng rậm rạp, một nhóm mười mấy người xột xoạt tốt băng qua bụi cỏ, sau khi Long Kiếm Sơn nghe Lạc Tư Uyên nói hết chân tướng thì lập tức trợn tròn mắt, kinh sợ không nói nên lời, qua hồi lâu mới phản ứng được, thở dài: "Khó trách, hắn quen thuộc với Lạc Minh chúng ta như vậy, ai cũng biết, cũng không sợ thân phận tôn tử bảy nguyên lão của bản thiếu gia, hoá ra địa vị của hắn ở Lạc Minh lại là tầng cao nhất!"
(Trên kia có một đoạn nhắc tới bảy vị nguyên lão, trong raw ghi là thất vị nguyên lão nên chị hiểu là bảy người. Còn chỗ này raw chỉ ghi là thất nguyên lão, mà nếu cháu thì cháu một người thui chớ cháu của bảy vị nguyên lão làm sao được :’) trong bảng tên cũng có một nhân vật tên Thất trưởng lão nữa nên chị có hơi phân vân. Em xem giúp chị cái nha.)
Tạ Niệm Dương đi một bên nghe được câu này, bất đắc dĩ trợn mắt một cái, nghiêng đầu liếc nhìn hắn ta, hừ hừ nói: "Ta van ngươi, với thực lực của hắn, cho dù không phải là nhân vật quyền thế ngập trời của Lạc Minh chúng ta cũng sẽ không để tên tôn tử của nguyên lão như ngươi vào mắt!"
" y... Nói cũng đúng!"
Long Kiếm Sơn hơi khựng lại, vừa nghĩ tới một màn hạ gục Trảm Long Kiếm Vương dễ như trở bàn tay trước đó của Trác Uyên, bất giác cảm thấy rùng mình, gãi đầu một cái.
Đúng thế. Cao thủ tuyệt thế như vậy thì có thể để ai vào mắt đây? Có lẽ hắn rời đi là vì cảm thấy Lạc Minh miếu nhỏ, không dung được hắn. Nhưng sự thật cũng đúng là như thế, mặc dù Lạc Minh bọn họ cao thủ nhiều như mây, nhưng lại không giống như cao thủ Kiếm Vương đứng trên đỉnh cao. Địa vị ở Tây Châu cùng lắm là lão nhị, quả thực là không phụng dưỡng nổi vị đại thần này, haiz!
Nghĩ tới đây, Long Kiếm Sơn bất giác thở dài một tiếng: "Ta nói... Hiện tại người ta đã đứng trên đỉnh cao, một người chống lại cả liên minh chúng ta cũng không thành vấn đề, còn có thể để ý đến chúng ta sao? Hiện tại chúng ta đi mời người ta xuống núi, còn không biết người ta có sẵn lòng không đâu. Nếu không thì vì sao trước đó hắn liên tục giấu diếm thân phận với chúng ta, còn không cho ta tiết lộ? Rõ ràng chính là không muốn lui tới với Lạc Minh ta nữa!"
Bốp!
Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời, một bàn tay ngọc thon dài đã mạnh mẽ gõ lên đầu hắn ta một cái.
Long Kiếm Sơn rụt cổ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng đang hung hăng nhìn chằm chằm hắn ta, chính là Lạc Minh Ngọc không thể nghi ngờ.
"Tên nhóc con nhà ngươi nói mò gì đó, các ngươi hiểu được bao nhiêu về đại quản gia đầu tiên của Lạc gia? Hồi trước khi chúng ta còn nghèo rớt mùng tơi, hắn ta cũng hết lòng phụ tá, chưa từng vứt bỏ, huống chi là hôm nay?"
Lạc Minh Ngọc oán hận phun ra một ngụm trọc khí, trợn mắt khiển trách: "Ngươi cho rằng người trong thiên hạ ai cũng giống ngươi, tác phong bợ đít, ngang ngược càn rỡ? Xem ra trở về phải nói gia gia ngươi quản giáo ngươi cho tốt, với cái đức hạnh kia của cha ngươi, thượng bất chính hạ tắc loạn, cũng dạy hư ngươi mất rồi!"
"Lạc cô cô, ta chỉ mới nói một chút vậy thôi, ngươi phát hỏa làm gì chứ?" Khóe miệng Long Kiếm Sơn không khỏi xẹp xuống, vẻ mặt uất ức: "Lại nói, mặc dù cha ta cà lơ phất phơ, nhưng ta giống gia gia ta, rất có phong thái Long gia!"
A!
Lạc Minh Ngọc nghe xong lời ấy, lập tức giận đến mức cười ra tiếng, từ chối cho ý kiến. Đám người còn lại cũng bật cười thành tiếng, lắc lắc đầu.
Lúc này, Lạc Tư Uyên quay đầu trừng mắt nhìn hắn ta một cái, đánh mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói: "Long Kiếm Sơn, ngươi bớt ba hoa đi, trong lòng cô cô ta Trác quản gia vô cùng quan trọng, không cho phép khinh nhờn một chút nào. Ngươi nói thêm một câu nữa, cẩn thận nàng xé nát miệng của ngươi!"
Nghiêm trọng như vậy sao?
Thân thể Long Kiếm Sơn run lên, cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lạc Minh Ngọc, trong mắt lóe lên tia sáng quái dị.
Lạc cô cô, kiếm sư mù kia sẽ không phải là nam nhân của ngươi chứ, khà khà khà...
"Nhìn cái gì vậy?"
Vừa thấy cái ánh mắt bỉ ổi này của hắn ta, Lạc Minh Ngọc liền biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ gì, không khỏi hung ác lườm hắn ta một cái, giận dữ mắng, sau đó lại nhìn về phía Lạc Tư Uyên đang dẫn đầu, quát: "Tư Uyên, đã tới chưa, rốt cuộc tử quỷ kia ở đâu?"
Lạc Tư Uyên không ngừng gật đầu, nữ nhân đến tuổi mãn kinh, thân điệt nữ như nàng ta cũng không dám chọc, vội vàng chỉ về phía trước, kêu lên: "Sắp đến rồi, ngay phía trước có một cái Kiếm Lư, thúc thúc mù ở ngay chỗ đó!"
"Tên khốn kiếp này, rốt cuộc cũng tìm được ngươi!"
Con mắt Lạc Minh Ngọc khẽ híp lại, trên mặt đầy vẻ giận dữ, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại là hân hoan và hi vọng vô tận, sau đó không đợi Lạc Tư Uyên tiếp tục dẫn đường đã vội vàng dẫm mạnh chân, lập tức phóng về phía trước, đảo mắt không thấy bóng dáng.
Đám người thấy vậy thì liếc nhìn nhau, bật cười một tiếng. Trăm năm không gặp, đại tiểu thư đúng là sốt ruột không chờ nổi, ha ha ha...
Đám người cũng tràn đầy chờ mong, vội vàng tăng nhanh bước chân chạy theo. Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đã chạy đến chỗ Kiếm Lư. Thế nhưng trước mắt mọi người chỉ là một cái nhà trúc trống không, còn có bóng dáng mất mát sa sút đang bước ra khỏi phòng của Lạc Minh Ngọc.
"Tư Uyên, hắn... Người đâu?"
"Ách, cô cô..."
Nhìn gian nhà rỗng tuếch phía xa, Lạc Tư Uyên cũng vội vàng tiến lên hai bước, vào trong dò xét một phen rồi lại lập tức bước ra, nghi ngờ nói: "Chuyện này không đúng, chúng ta tới nơi này hai lần, trong phòng đều treo đầy linh kiếm. Nhưng bây giờ... Sao đến cả linh kiếm cũng không có?"
Năm vị cung phụng Lệ Kinh Thiên cẩn thận dò xét một phen, cũng khẽ gật đầu: "Đúng vậy, lần trước chúng ta ở chỗ này chữa thương, sau khi tỉnh lại quả thực thấy treo rất nhiều linh kiếm, tại sao bây giờ lại không có?"
"Hừ hừ, cái này mà còn phải thắc mắc sao. Tên người chết kia lại trốn rồi, hắn cứ không muốn gặp ta như vậy sao?" Lạc Minh Ngọc thất vọng cười, miệng đầy cay đắng, sau đó khóe miệng xẹp xuống, da mặt co lại, có loại xúc động muốn khóc.
Trăm năm nóng ruột rối gan vì hắn, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ tới hắn, nhưng cuối cùng khi tìm tới lại chỉ là một gian nhà trống!
Điều này không khỏi làm Lạc Minh Ngọc cảm thấy mất mát, tuyệt vọng hơn nữa. Cái này đã không phải là vấn đề bọn họ có thể gặp mặt Trác Uyên hay không, mà là Trác Uyên vốn đang trốn tránh bọn họ.
Nếu một người đã dụng tâm trốn tránh không gặp thì ai có thể tìm được?
Vừa nghĩ đến đây, cuối cùng Lạc Minh Ngọc cũng không nhịn được ngồi xổm xuống, dúi đầu vào giữa hai đầu gối, nức nở: "Rốt cuộc ta đã làm gì sai, hắn cứ không muốn gặp ta vậy sao? Hu hu hu..."
"Cô cô..."
Từ trước đến nay chưa từng thấy Lạc Minh Ngọc khổ sở đến vậy, trong lòng Lạc Tư Uyên đau xót, lẩm bẩm một tiếng.
Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay già nua nhẹ nhàng khoác lên đầu vai nàng ta, ngăn cản nàng ta tiến lên an ủi. Quay đầu lại, người kia chính là Gia Cát Ngọc Long không thể nghi ngờ.
Gia Cát Ngọc Long suy nghĩ một lúc rồi thở dài, sau đó vẻ mặt nghiêm lại, trịnh trọng hỏi: "Tư Uyên tiểu thư, tình huống lúc ấy là thế nào, ngươi thật sự có thể khẳng định vị kiếm sư mù này chính là Trác quản gia sao?"
"Không, không chắc chắn..."
Lông mày Lạc Tư Uyên nhíu chặt lại, vẻ mặt do dự: "Lúc trước ba người bọn họ ngồi vây quanh nói chuyện phiếm với nhau, còn chúng ta bị đẩy ra. Bọn họ nói cái gì chúng ta cũng nghe không rõ, cho nên căn bản không biết hắn là ai!"
Gia Cát Ngọc Long gật đầu, hít sâu một hơi, tỉ mỉ suy nghĩ. Lệ Kinh Thiên cũng nhàn nhạt nói: "Thực lực ba người kia đều là đẳng cấp đỉnh phong, còn ba người Tư Uyên bọn họ chỉ mới là Thần Chiếu cảnh, nếu ba người kia đã không muốn để bọn họ nghe được thì bọn họ cũng không nghe được nửa chữ, chênh lệch đẳng cấp quá lớn!"
"Đúng vậy, nếu Trác quản gia đã có ý tránh chúng ta, sao có thể để ba đứa nhóc biết được thân phận của hắn?"
Hu hu hu...
Nhưng mà Gia Cát Ngọc Long vừa dứt lời, Lạc Minh Ngọc bất giác càng thương tâm hơn, không nói nên lời: "Tên khốn kiếp kia... Quả nhiên là không muốn gặp ta..."
Đám người thấy đại tiểu thư khóc thành người nước như vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nên khuyên bảo thế nào. Hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc khuyên bảo nàng, bọn họ đến tìm Trác Uyên là để nhờ cứu mạng!
Vụt!
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, một bóng đen đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người, khom lưng cúi đầu trình một cái thẻ ngọc đến trước mặt Gia Cát Ngọc Long: "Gia Cát quản gia, tiền tuyến đến báo, Kiếm Tinh truyền thẻ ngọc tới, chỉ mặt điểm tên muốn Gia Cát quản gia xem tận mắt!"
"Thẻ ngọc của Kiếm Tinh truyền tới?"
Đôi mắt Gia Cát Ngọc Long hơi híp lại, trầm ngâm một chút, bất giác cau mày: "Xem ra cuối cùng Bách Lý Kinh Vĩ cũng muốn động quân cờ gia chủ này!"
"Nếu hắn ta động mà vẫn truyền tin tức đến thì nghĩa là đang muốn bàn điều kiện với chúng ta!"
"Không sai!"
Gia Cát Ngọc Long nhìn sang Lãnh Vô Thường, cũng lộ vẻ tán đồng: "Có lẽ đây chính là hi vọng sống của gia chủ, để xem hắn ta muốn chơi trò gì!"
Nói xong, Gia Cát Ngọc Long lập tức trầm tư, cẩn thận xem xét, sau đó đồng tử chợt co rụt lại, nhìn về phía Lạc Minh Ngọc vẫn đang thút thít không ngừng, nói: "Đại tiểu thư, Bách Lý Kinh Vĩ hẹn chúng ta mật đàm, bàn bạc về sống chết của gia chủ!"
Hức!
Thân thể Lạc Minh Ngọc hơi khựng lại, nâng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn về phía Gia Cát Ngọc Long: "Ngươi nói là... Bách Lý Kinh Vĩ muốn tìm chúng ta bàn điều kiện? Vậy nghĩa là Minh Viễn còn có thể cứu?"
"Không sai, chúng ta phải đi xem thử xem điều kiện của hắn ta là gì, tuy rằng chắc chắn không phải là chuyện tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là một tia hi vọng!"
Lạc Minh Ngọc bình tĩnh gật đầu, nâng tay lau nước mắt rồi lập tức đứng thẳng lên, sấm rền gió cuốn nói: "Gia Cát quản gia, Cừu lão và Tuyết tỷ, ba vị đi cùng ta, những người còn lại ở lại đây chờ tên khốn kia trở về, nhất định phải giữ chân hắn lại!"
"Cô cô, hắn sẽ trở về sao? Đều đã vườn không nhà trống rồi!"
"Hừ, mặc kệ hắn có trở về hay không, các ngươi cũng phải ở lại nhìn chằm chằm cho ta, có nghe không!" Lạc Minh Ngọc rống to một tiếng, dọa cho bọn Lạc Tư Uyên câm như hến, trong lòng lo ngay ngáy.
Khó trách có người nói vì yêu thành hận, lửa giận của cô cô quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống vị Trác quản gia kia!
Bọn Lệ Kinh Thiên nghe xong lại khẽ nhíu mày, không yên tâm nói: "Đại tiểu thư, ít người đi đến chỗ hẹn như vậy chỉ sợ không an toàn!"
"Không an toàn cũng phải đi, việc này liên quan đến tính mệnh của Minh Viễn!"
"Nếu vậy thì... Mang thêm một vài người nữa?" Lệ Kinh Thiên vẫn không yên lòng, đề nghị.
Nhưng Gia Cát Ngọc Long lại khoát khoát tay, từ chối: "Lão Lệ không cần hao tâm tổn trí. Kiếm Tinh binh cường mã tráng, cao thủ nhiều như mây, nếu hắn ta đã có ý hại chúng ta, chúng ta đi nhiều hay ít đều là chịu chết; nếu hắn ta đã không có ý tứ này, cho dù chúng ta đơn độc gặp mặt cũng không hề hấn gì. Mấu chốt là trận Hồng Môn Yến này, chúng ta phải đi!"
Lệ Kinh Thiên gật đầu sáng tỏ, thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì, chỉ trịnh trọng ôm quyền: "Bảo trọng!"
"Yên tâm đi, nếu là hẹn đàm luận, hẳn là Bách Lý Kinh Vĩ sẽ không làm gì chúng ta. Nếu không, trăm phương ngàn kế chỉ để bắt mấy người cũng không phải kinh vĩ mưu lược của hắn ta, chúng ta không sao đâu!"
Người chết, ngươi chờ đó, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta chắc chắn cũng sẽ tìm được ngươi, hừ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất