Bóng dáng đám người Lạc Minh Ngọc rất nhanh đã đi xa, biến mất không thấy bóng dáng. Bọn người Lạc Tư Uyên nhìn nhau, đều thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, quay người đi về phía Kiếm Lư.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là ở lại chỗ Kiếm Lư chờ Trác Uyên trở về, tìm kiếm sự giúp đỡ của vị đại quản gia đời thứ nhất này, tuy rằng nhìn tình cảnh trước mắt, người kia đã sớm bỏ chạy, hi vọng mịt mờ...
Thế nhưng trong nháy mắt bọn họ xoay người, chẳng biết từ lúc nào trong gian phòng trống rỗng đã xuất hiện một bộ bàn ghế, một thanh niên thân mặc áo bào trắng, hai mắt bị che bởi một miếng vải trắng đang khoan thai tự đắc phẩm trà, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh thoải mái dễ chịu.
Thân thể Lạc Tư Uyên không nhịn được chấn động, bờ môi run rẩy, kêu lên sợ hãi: "Mù... Thúc thúc mù..."
"Trác... Trác quản gia..."
Đồng tử của bọn Lệ Kinh Thiên cũng hung hăng co rụt lại rồi trở nên đỏ ngầu, nhiệt lưu cuồn cuộn sâu trong mắt cũng không nhịn được trào dâng.
Đã trăm năm trôi qua, nam nhân khi đó dẫn bọn họ đánh thiên hạ, làm bọn họ kính phục cả đời rốt cục đã lần nữa xuất hiện. Điều này không khỏi làm sóng lòng ba vị cung phụng kia lập tức sục sôi, kích động không thôi.
Trác Uyên phun ra một ngụm trọc khí thật dài, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười vui vẻ: "Lệ lão, các vị, trăm năm không thấy, chư vị khỏe chứ?"
"Trác quản gia!"
Bịch một tiếng, ba vị cung phụng có địa vị cao nhất Lạc Minh bỗng dưng quỳ sụp xuống đất, hai tay ôm quyền. Bọn họ không hề nói gì, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kiên nghị, thậm chí sự chân thành và trung thành sâu trong đáy mắt kia còn mạnh mẽ hơn khi nhìn Lạc Minh Viễn ba phần.
Chưa từng nhìn thấy ánh mắt khác thường giống như tử sĩ của mấy vị cung phụng này, ba người Lạc Tư Uyên lại nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng đã hoàn toàn có thể khẳng định.
Hắn chính là Trác quản gia mà tất cả lão nhân Lạc Minh vẫn luôn tôn thờ kính ngưỡng như thần linh. Hơn nữa, không hề nghi ngờ chính là sức ảnh hưởng của hắn với Lạc Minh đã vượt qua phụ thân của nàng ta, minh chủ Lạc Minh Viễn!
Điểm này, trong nháy mắt khi ba vị cung phụng nhìn thấy hắn đã có thể nhìn ra. Bọn họ không lập tức cầu hắn ra tay cứu gia chủ mà là trung thành quỳ xuống, cái gì cũng không nói, chỉ nguyện ý nghe lệnh làm việc, giống như hắn mới thật sự là minh chủ.
Thế nhưng chuyện này... Làm sao có thể?
Một vị quản gia từ trăm năm trước, cho dù thực lực có mạnh hơn đi chăng nữa, nhưng sao danh vọng lại có thể lấn át gia chủ được? Đây không phải là công cao chấn chủ, tiết tấu muốn tạo phản sao?
Nhưng dù có quyền thế như vậy, trước đó hắn cũng chỉ một mình rời khỏi Lạc Minh, không hề giữ lại một phần quyền lực trong tay.
Bỗng dưng Lạc Tư Uyên có hơi hiểu, vì sao bất kể là phụ thân hay cô cô đều tín nhiệm hắn như thế, trăm năm qua vẫn nhớ mãi không quên...
Mà hai người Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương nhìn một màn này cũng nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau mới hồi hồn. Bọn họ đều biết mấy vị cung phụng này cực kì nóng nảy, tâm cao khí ngạo. Nếu chỉ có thực lực mạnh hơn bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện bái phục như thế.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy những lão đầu nhi bướng bỉnh này có tư thái chân thành như thế, nhất thời chưa hoàn hồn lại. Cho dù gặp minh chủ cũng không thấy bọn họ khom lưng uốn gối như thế, nhưng bây giờ...
Bờ môi hai tiểu gia hỏa này có hơi run, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên cũng càng thêm kinh vĩ. Tuy rằng hiện tại Trác Uyên cũng không hề lộ vẻ hung ác, mà chỉ như một vị nhã sĩ đang lẳng lặng thưởng trà mà thôi!
Lạc Tư Uyên nhìn chằm chằm hắn không tha, trầm ngâm một hồi rồi bỗng nhiên quay đầu đuổi theo về phía xa, thế nhưng không đợi nàng ta chạy được hai bước, giọng nói khoan thai của Trác Uyên đã là lập tức vang lên: "Nha đầu, ngươi định đi đâu?"
"Ta đi tìm cô cô bọn họ. Mấy người họ vẫn luôn muốn gặp ngươi, hiện tại có lẽ còn chưa đi xa, ta chạy đi gọi bọn họ trở về!" Lạc Tư Uyên quay đầu nhìn Trác Uyên, vội vàng nói.
Trác Uyên chậm rãi lắc lắc đầu, mỉm cười: "Không cần, vì không muốn gặp bọn họ nên ta mới trốn tránh không xuất hiện!"
"Vì sao?"
"Vì một... Kế hoạch ta vẫn luôn chờ đợi!"
Trác Uyên không khỏi thở dài một tiếng, vẻ mặt mơ hồ, sâu xa nói: "Ai, ta vốn không muốn liên luỵ các ngươi vào chuyện này, nhưng Bách Lý Kinh Vĩ đã lựa chọn các ngươi, ta cũng đành phải thuận nước đẩy thuyền. Mấy ngày gần đây phải để các ngươi chịu uất ức, mong các ngươi chớ để ở trong lòng!"
Uất ức?
Nghe xong lời này, dường như Lạc Tư Uyên lại nhớ ra gì đó, bờ môi run lên, vội vã chạy đến bên người Trác Uyên lôi kéo tay áo hắn, nói: "Thúc thúc mù... À không, Trác thúc thúc, chịu chút uất ức cũng không sao, nhưng bây giờ phụ mẫu ta sắp bị người Kiếm Tinh hại chết, ngươi mau đi cứu bọn họ được không!"
"Yên tâm, bọn họ không có việc gì đâu. Chỉ là vẫn phải nhịn thêm một lát, chịu chút ủy khuất!"
Trác Uyên mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt hoa lê đái vũ của tiểu cô nương rồi chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi tới trước mặt ba vị cung phụng đang quỳ sụp trên đất kia, thản nhiên nói: "Đợi bọn đại tiểu thư trở về thì nói cho nàng biết, so với Kiếm Tinh, Lạc Minh không khác gì Lạc gia trước đây. Nếu muốn thắng hắn ta thì phải vứt bỏ một vài thứ không cần thiết, trở lại hắc ám. Nhớ kỹ, hoạ từ trong nhà mà ra, cái gì cũng không cần quá so đo!"
Trác Uyên vừa nói xong liền xoay người, vụt một tiếng, biến mất không còn dấu vết.
Đám người vừa thấy thế thì bất giác khẩn trương: "Trác quản gia, Trác quản gia..."
Thế nhưng, bất luận bọn họ hô hoán thế nào cũng không nhìn thấy cái bóng của hắn.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, có chút mơ hồ, trong mắt đều là giật mình lo lắng. Lần này rõ ràng là Trác quản gia xuất hiện để nhắc nhở bọn họ, chỉ là câu kia có ý gì...
Bảy ngày sau, ở biên cảnh Kiếm Tinh và Tây Châu, trong một cái sơn thôn bí ẩn, mấy người Lạc Minh Ngọc và Gia Cát Ngọc Long dựa theo tin tức đi tới trước một tòa nhà cũ nát.
Ở nơi đó đã sớm có một người áo đen khom người chờ đợi.
"Là chư vị khách quý Lạc Minh sao?"
"Đúng!"
Lạc Minh Ngọc nhìn người áo đen kia một chút, sắc mặt lạnh lẽo, thản nhiên lên tiếng: "Ta là đại tiểu thư Lạc Minh Lạc Minh Ngọc, hiện tại toàn bộ sự vụ trong minh đều do ta làm chủ!"
"Lạc đại tiểu thư hữu lễ, chủ nhân nhà ta chờ mọi người đã lâu!"
Người áo đen kia lại khom lưng cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi dùng tay ra dấu mời.
Lạc Minh Ngọc không nói hai lời, cũng không liếc mắt nhìn hắn ta một cái, cứ khí thế hung hăng đi vào, bọn Gia Cát Ngọc Long thì vội vàng đuổi theo sau.
Bộp một tiếng, cửa gỗ chợt đóng lại, nhất thời trước mắt mọi người là một vùng tăm tối, đưa tay không thấy được năm ngón, cái gì cũng không biết. Thế nhưng tất cả mọi người cũng không hề lộ ra vẻ kinh hoảng, vẫn bình tĩnh như thường.
Bộp bộp bộp...
Bỗng nhiên vào lúc này, từng tiếng vỗ tay vang lên, toàn bộ gian phòng cũng vùn vụt dấy lên ngọn lửa sáng ngời, lập tức chiếu nơi này sáng ngời rực rỡ. Một thanh niên thân mặc hoa phục, trên mặt nở nụ cười tuỳ tiện nhẹ vỗ tay, nhìn về phía tất cả mọi người ở đây, khen: "Sớm nghe nói Lạc gia xuất thân từ quân ngũ, một nhà cứng cỏi, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay cả một nữ lưu như đại tiểu thư cũng là mày liễu không nhường mày râu, can đảm hơn người, bản tướng bội phục!"
"Ngươi là..."
"Thừa tướng Kiếm Tinh, Bách Lý Kinh Vĩ. Lạc đại tiểu thư, bên này hữu lễ (1)!" nam tử hoa phục kia mỉm cười cúi người hành lễ rồi chỉ vào chỗ ngồi trước mặt: "Mời!"
(1) 这厢有礼了: phòng này hữu lễ. Thời xưa, nơi ở của những gia đình giàu có gọi là sương phòng, trong đó luôn phân đông sương, tây sương (thời xưa những gia đình giàu có thường có tam thê tứ thiếp, cho nên con cái cũng nhiều). Những tiểu thư chưa xuất giá thì không được ra khỏi phòng gặp người ngoài, cho nên khi có khách đến, họ sẽ nói cái "phòng" này hữu lễ, ý là có thể tiếp khách được. Câu này có thể xem như một câu chào hỏi lịch sự.
Lạc Minh Ngọc nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu, không nói hai lời ngồi xuống, đám người còn lại thì đứng sau lưng nàng.
Bách Lý Kinh Vĩ cũng mỉm cười ngồi xuống, sau lưng hắn ta, một đám người áo đen tỏa ra khí thế cường hãn cuồn cuộn, hiển nhiên không dễ trêu chọc!
"Không biết thừa tướng đại nhân đặc biệt gọi tiểu nữ tử đến đây có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám nhận, chẳng qua là có chuyện này, bản tướng cảm thấy mình có nghĩa vụ thông báo cho đại tiểu thư một tiếng." Lạc Minh Ngọc nhìn Bách Lý Kinh Vĩ, đi thẳng vào vấn đề, mà Bách Lý Kinh Vĩ cũng cười khẽ một tiếng, trong tay không biết lấy từ đâu ra một tờ giấy quý giá, đưa tới phía trước, khoan thai lên tiếng: "Lệnh đệ bị nghi có dính líu đến chuyện ám sát sứ thần Trung Châu ta, một tháng sau ở Kiếm Tinh Đế đô sẽ cực hình răn đe. Đại tiểu thư là thân quyến duy nhất của phu thê Lạc minh chủ, đừng quên đến nhặt xác, ha ha ha..."
Thân thể Lạc Minh Ngọc không nhịn được chấn động, hung hăng trừng mắt nhìn Bách Lý Kinh Vĩ, cả giận nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì, thực hiện quốc pháp là chức trách của bản tướng, ha ha ha..." Bách Lý Kinh Vĩ nhẹ nhàng cầm chén trà lên nhấp môi, khóe miệng xẹt qua một đường cong tà dị.
Lông mày Lạc Minh Ngọc nhíu chặt lại, vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Gia Cát Ngọc Long đứng phía sau trầm ngâm một lát, bỗng dưng nói: "Thừa tướng đại nhân, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Thừa tướng đại nhân trăm phương ngàn kế bắt gia chủ nhà ta lại, không phải chỉ vì một cái đầu thôi phải không!"
"Vị này chính là Gia Cát quản gia của Lạc Minh đúng không, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"
Bách Lý Kinh Vĩ giương mắt nhìn lão ta, cười hì hì một tiếng, sâu xa nói: "Nghe danh tam đại trí tinh của Lạc Minh không tầm thường, một người ngoại giao, một người trấn giữ trụ sở chính, một người mưu tính quân sự, danh chấn Tây Châu, bản tướng đã sớm muốn kết giao một phen. Nhất là Gia Cát quản gia trước kia cũng là thừa tướng một nước, là người cùng đường với bản tướng, hôm nay có cơ hội gặp mặt, đúng là có phúc ba đời."
"Chỉ là cái tên nhỏ không đáng nói, Bách Lý thừa tướng mới thật sự là danh chấn thiên hạ!"
"Không không không, các ngươi quá khiêm nhường. Nhân vật năm đó có thể đấu với tiểu tử kia như nước với lửa, tuy rằng thất bại nhưng bản tướng cũng tuyệt đối không dám xem thường!"
Con mắt Bách Lý Kinh Vĩ khẽ híp lại, nhìn chằm chằm ba người này một chút, lộ ra đường cong tà dị: "Hôm nay khó có khi ba vị đều có mặt đông đủ, hay là để bản tướng nhìn xem bản lĩnh của ba vị được không. Dù sao bản tướng đã ký tên lên cái quyết lệnh này, hơn nữa cũng đã thông cáo thiên hạ, năm châu đều biết, rút lui là chuyện không thể, nếu không uy tín của Kiếm Tinh ta để đâu? Vậy thì ba vị, với tình huống trước mắt, các ngươi phải làm sao để cứu gia chủ đây? Ha ha ha... Đây coi như là việc ngoại giao, để Gia Cát tiên sinh lên trước đi!"
Trong lòng ba người đồng thời run lên, liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt ai cũng trầm xuống. Tên Bách Lý Kinh Vĩ này gọi bọn họ đến để khiêu khích sao!
Gia Cát Ngọc Long hít một hơi thật sâu, lạnh lùng cười, nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ nói: "Không biết thừa tướng đại nhân có ý gì, hình như cái đầu của gia chủ nhà ta đâu quan trọng với quý quốc đến vậy, cần thiết phải chết sao? Nếu như thừa tướng đại nhân có yêu cầu gì cứ việc nói là được!"
"Hối lộ ta, muốn xem điểm mấu chốt của ta?"
"Không không không, chúng ta thành tâm đối đãi, chỉ mong gia chủ bình an vô sự."
Tên này mời bọn họ đến đây thương lượng không phải là vì muốn bàn điều kiện ư, sao hiện tại lại bày ra thế cục này...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất