Nhìn hắn ta một cái thật sâu, Gia Cát Ngọc Long trầm ngâm một chút, bỗng cười nói: “Thừa tướng đại nhân nói đùa, ngài lấy đầu một thân vương cũng chỉ để đổi lấy cái đầu của gia chủ ta? Đây chẳng phải quá không có lợi rồi sao? Không giống tác phong, khí thế trước kia của đại nhân đâu!”  

             “Khí thế? Ha ha ha… Nếu ngươi biết khí thế của ta, ngươi nên hiểu, ta từng bị cái khí thế này làm thất bại thảm hại như thế nào, bây giờ ta còn có thể như thế sao?”  

             Bách Lí Kinh Vĩ bất giác châm biếm một chút, tà ác nhìn lão ta một cái: “Nói thật, hiện tại tính khí của ta rất nhỏ nhen, tính toán chi li. Cái đầu thân vương kia thì tính là gì, y như một con lợn, ngoại trừ có xuất thân không tệ ra thì hắn ta vốn chỉ là một phế vật. Nhưng Lạc minh chủ thì khác, tuổi trẻ tài cao, truyền lệnh thiên hạ, nhất minh kinh nhân (*). Lấy một cái đầu của phế vật đổi lấy tương lai của thủ lĩnh, ta đảm bảo không lỗ!”  

             *Nhất Minh Kinh Nhân: bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc ("Sử ký: Hoạt kê liệt truyện, ý nói bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)  

             Râu khẽ nhúc nhích, vẻ mặt Gia Cát Ngọc Long do dự, lúc này Lãnh Vô Thường tiến lên một bước, nhìn về phía hắn ta, nói: “Thừa tướng đại nhân yêu cầu bọn ta đến, không phải muốn bàn về điều kiện sao?”  

             “Ôi, vị này là Lãnh tiên sinh sao!”  

             Hai mắt Bách Lí Kinh Vĩ tỏa sáng, không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Nghe nói Lãnh tiên sinh có đại danh là Thần Toán Tử, am hiểu nhất là tính toán đối thủ trong lòng bàn tay. Nếu ngươi nói ta đến bàn về điều kiện, vậy nói thử xem bản tướng đến bàn điều kiện về cái gì? Nếu nói đến chân tâm, có lẽ ta có thể nói chuyện hòa hợp với ngươi, ha ha ha…”  

             Đôi lông mày hơi run rẩy, Lãnh Vô Thường nhìn chăm chú, cân nhắc một chút, cười nói: “Bách Lí đại nhân tâm trí siêu phàm, tâm tư ngài như thế nào, sao tại hạ có thể đoán được? Nếu không ngại thì đại nhân hãy nói ra, để cho bọn ta cùng tham gia suy tính một phen đi!”  

             “Lãnh tiên sinh thật xảo quyệt, rất giống với Gia Cát tiên sinh, cũng muốn thăm dò nội tình của bản tướng, chẳng qua bản tướng sẽ không tiết lộ đâu, ha ha ha...” Bách Lí Kinh Vĩ cười nhạo một tiếng, sâu xa nói: “Nếu Lãnh tiên sinh đoán không ra, vậy đổi lại đi, nếu ba vị không cho ta câu trả lời thuyết phục, vậy lần này bản tướng yêu cầu chư vị đến chỉ để thông báo chư vị chuẩn bị nhặt xác mà thôi, cáo từ!”  

             Hai mắt Lãnh Vô Thường run lên, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, rõ ràng Bách Lí Kinh Vĩ đang đùa bỡn bọn họ nhưng bọn họ lại không thể không tiếp nhận, chuyện liên quan đến an nguy của gia chủ, tóm lại bọn họ chỉ có thể theo đến cùng.  

             “Bách Lí đại nhân sẽ không làm cho cả Lạc Minh chúng ta đầu hàng Kiếm Tinh chứ!”  

             Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi. Đầu hàng Kiếm Tinh, chẳng phải đồng nghĩa với việc phản bội Tây Châu? Cả Lạc Minh đầu hàng, tất nhiên sẽ làm cho Tây Châu nhận lấy những đả kích trầm trọng không thể cứu vãn!  

             “Ồ, thú vị!”  

             Hai mắt bất giác tỏa sáng, Bách Lí Kinh Vĩ cười nhạt gật đầu, nhìn vẻ mặt trầm trọng của Lãnh Vô Thường, lộ ra nụ cười quỷ dị: “Lãnh tiên sinh, chính ngươi đã đề cập đến điều kiện này, ngươi thấy đây là bắt đầu lớn hay vẫn chỉ là bắt đầu nhỏ?”  

             Lãnh Vô Thường trầm mặc, chỉ cau mày mà không nói được lời nào.  

             Tuy lão ta có thể đoán được Bách Lí Kinh Vĩ đã nắm được mục đích của Lạc Minh Viễn, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (*) dẫn đến hiềm khích, buộc Lạc Minh bọn họ phải chịu sự chi phối, nhưng nếu hắn ta thật sự muốn làm như vậy thì đồng nghĩa với việc sẽ hủy hoại căn cơ mà Lạc Minh đã hình thành trăm năm ở Tây Châu.  

             (*) Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: Là một chiến lược do Mao Giới đề xướng, chiến lược này giúp Tào Tháo thành công trong “Tam quốc diễn nghĩa”. Ý của câu này là: bảo vệ thiên tử, trừng phạt kẻ không phục tùng.  

             Đầu tiên, đạo lý nhân nghĩa sẽ tan thành mây khói, toàn bộ Lạc Minh sẽ dời đến Trung Châu, sẽ bị người đời thóa mạ. Hơn nữa các thế lực lớn đã sớm hình thành ở Trung Châu, bọn họ cũng không phải cao thủ Kiếm Vương, căn bản khó có thể được chia một chén canh hay đặt chân vào nơi đó. Làm như thế, chẳng khác gì tự phá hủy Vạn Lý Trường Thành. Tuy nói việc cứu gia chủ rất quan trọng, nhưng nếu điều kiện quá khó không thực hiện được, bọn họ cần phải suy tính lại rất nhiều, dù sao trong nội bộ liên minh còn bồi dưỡng một lớp người tài mà.  

             Có lẽ đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng lão ta, Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi bật cười một tiếng, xua tay một cái, nói: “Lãnh tiên sinh không cần quá khẩn trương, ngươi đoán sai rồi, việc hủy hoại gia tộc, chỉ bằng cái đầu này của Lạc Minh Viễn, có thể trao đổi được bao nhiêu? Hơn nữa, mặc dù đại lục Trung Châu rộng lớn nhưng cũng không có nhiều chỗ có thể bố trí nhiều người Lạc Minh như vậy, ha ha ha... Chẳng lẽ bản tướng còn chê phiền phức của bản thân không đủ lớn sao?”  

             “Phù!”  

             Chẳng biết tại sao, khi nghe Bách Lí Kinh Vĩ nói những lời này, mọi người đồng thời thở ra một hơi, cảm giác như trút được gánh nặng. Nếu Bách Lí Kinh Vĩ đưa ra điều kiện quá khó khăn thì có lẽ ngay cả tỷ tỷ ruột là Lạc Minh Ngọc cũng sẽ bỏ mặc Lạc Minh Viễn, bảo vệ uy tín của Lạc gia!  

             “Tiếp theo!”  

             Khóe môi tùy tiện nhếch lên cười, Bách Lí Kinh Vĩ thở dài một hơi, thản nhiên lên tiếng: “U Minh tiên sinh là cố vấn quân sự của Lạc gia, ngươi thử đoán trong lòng bản tướng đang nghĩ gì. Nếu đoán đúng, chúng ta sẽ đàm phán!”  

             Chân mày hơi nhíu lại, U Minh suy nghĩ kỹ càng: “Ý của Thừa Tướng đại nhân là ngài muốn chiếm Tây Châu, lấy danh tiếng địa vị của minh chủ ta ra trao đổi điều kiện, sẽ không có khả năng tìm được nơi trú ẩn cho đồng minh như trong lời thừa tướng nói... Chẳng lẽ ngài muốn ta phải đứng trên canh phòng ở biên cảnh thổi phồng rêu rao cho ngài?”  

             “Ừ, nói tiếp đi!” Hai mắt bất ngờ sáng lên, dường như Bách Lí Kinh Vĩ rất có hứng thú.  

             U Minh cân nhắc một lát, rồi thản nhiên nói: “Lạc Minh ta bố trí canh phòng mỗi ngày, Bách Lí tướng quân muốn đánh hạ Tây Châu, chắc chắn phải biết rõ phòng ngự của nơi đó. Thôi được... Ta sẽ đưa bản đồ phòng thủ Tây Châu, còn tiết lộ cả nhược điểm của trận địa phòng ngự cho Thừa tướng đại nhân, đảm bảo người tiến đánh Tây Châu sẽ làm ít mà hiệu quả lớn, chẳng qua chỉ giao dịch nốt lần này, lần sau bọn ta sẽ không làm nữa!”  

             “Thẳng thắn!” Vỗ bàn một cái, Bách Lí Kinh Vĩ hét lớn.  

             Lạc Minh Ngọc không khỏi giật mình, nhìn về phía Bách Lí Kinh Vĩ, nói: “Đây là điều kiện của ngươi?”  

             “Không phải!”  

             Hai chữ này, Bách Lí Kinh Vĩ nói rất dứt khoát, sau đó lướt mắt qua tam đại Trí Tinh, bất ngờ giễu cợt cười ra tiếng: “Ài, trước kia các ngươi cũng từng giao đấu với tiểu tử Trác Uyên kia sao, vậy mà vẫn vẫn luôn không hiểu được tâm ý bản tướng? Bản tướng không phải đã nói ngay từ đầu rồi sao? Ta cũng đã dán cáo thị, ngũ châu đều biết, bây giờ thay đổi xoành xoạch, tôn nghiêm Kiếm Tinh của ta ở đâu? Các ngươi muốn ta thả người, dù thế nào cũng phải cho ta một lý do chính đáng chứ!”  

             “Vậy ngài muốn gì?”  

             “Lạc Minh phối hợp với bản tướng, nội ứng ngoại hợp chiếm Tây Châu!”  

             Sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, Bách Lí Kinh Vĩ trịnh trọng lên tiếng.  

             Cái gì?  

             Con ngươi không nhịn được mà run lên, mọi người đồng thời kinh ngạc.  

             Hợp sức với Trung Châu đánh chiếm Tây Châu? Việc này còn ác liệt hơn cả chuyện gia tộc đào tẩu tìm nơi nương tựa, đây vốn là loạn thần tặc tử, là kẻ phản bội, bán nước!! Đừng nói đến đạo lý nhân nghĩa của Lạc Minh khó mà giữ được, cho dù đối mặt với đồng liêu, các gia tộc hoạn nạn có nhau ở Tây Châu, đao binh đối mặt, từ trên xuống dưới sao Lạc Minh có thể nhẫn tâm ra tay?  

             Vẻ mặt Lạc Minh Ngọc không ngừng run rẩy, nàng kiên quyết lắc đầu: “Không, không thể, Minh Viễn tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này. Hắn luôn luôn xem trọng đạo lý trung nghĩa, nếu hắn biết Lạc Minh dùng đao chém người của mình, để bảo vệ mạng của hắn, hắn nhất định sẽ đau khổ tột cùng!”  

             “Lạc đại tiểu thư, ngươi sai rồi, thế giới này vốn là một nơi tàn nhẫn. Ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi. Ngươi không đành lòng chém họ một đao, đến lúc đó họ sẽ chém ngược lại ngươi, sẽ không còn cơ hội mà do dự đâu!”  

             Đối với sự do dự của Lạc Minh Ngọc, Bách Lí Kinh Vĩ mỉm cười, bắt đầu tiến hành mê hoặc: “Ngươi còn không nhớ tình trạng của Lạc minh gia chủ như thế nào khi rơi vào tay chúng ta sao? Bị vứt bỏ, bị chính cái Tây Châu ấy vứt bỏ. Các ngươi quá lớn mạnh, bị những người ở trên nghi kỵ, bọn họ đã sớm muốn diệt trừ các ngươi, chỉ là không tìm được cái cớ thôi. Bản tướng có một kế sách, mặc dù có một chút bỉ ổi nhưng ta cũng không có khả năng bắt giữ Lạc minh chủ đâu. Có thể nói, kế sách giá họa kia của bản tướng chỉ là màn dạo đầu, thật sự muốn Lạc Minh các ngươi tiêu đời chính là đám Tây Châu khốn kiếp kia, các ngươi còn lo lắng thay bọn họ sao?”  

             Mí mắt khẽ run, trong lòng Lạc Minh Ngọc đã dao động.  

             Ngay sau đó, Bách Lí Kinh Vĩ chợt ưỡn thẳng lưng, lộ ra nụ cười khinh thường: “Hơn nữa, hiện tại Lạc minh chủ đang ở trong tay ta, ai cũng biết nhược điểm của các ngươi bị ta nắm thóp, Tây Châu vẫn sẽ tín nhiệm các ngươi sao. Bị kẻ địch bắt nguy hiểm đến mức nào, mấy lão già kia rõ ràng hơn ai hết. Có điều thế lực các ngươi lớn mạnh, lão ta sẽ không trực tiếp xuống tay với các ngươi đâu, nhưng chắc chắn sẽ tìm mọi cách làm thế lực các ngươi yếu đi, cuối cùng các thế lực Tây Châu sẽ cấu kết đá ngươi ra. Đến lúc đó, các ngươi sẽ chẳng còn là cái thá gì, cũng chỉ mặc người chém giết như thịt cá!”  

             “Nhưng mà, cho dù mất đi quyền lực, bọn ta cũng không thể mất đi lương tri...”  

             “Lương tri? Ngươi có lương tri nhưng bọn họ có sao?”  

             Bách Lý Kinh Vĩ cười lạnh, nở nụ cười tà ác: “Đừng quên, Lạc minh chủ nằm trong tay ta, một tháng sau hắn sẽ bị hành hình. Thế nhưng ta đột nhiên đổi thông cáo, trì hoãn hành hình, ngươi đoán xem bọn người Tây Châu kia sẽ nghĩ như thế nào? Chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ, chúng ta có hiệp ước bí mật, các ngươi sẽ trở thành gian tế cho xem. Đến lúc đó, các ngươi hết đường chối cãi, cuối cùng bọn họ sẽ mài đao đợi các ngươi đến, đó là những người mà các ngươi lưỡng lự không muốn hạ thủ. Mà cái đạo lý nhân nghĩa của các ngươi cũng xong đời, cái gì cũng chưa làm nhưng lại gánh cái danh hào phản đồ trên lưng, lỗ hay không lỗ đây?”  

             Cơ thể đột nhiên chấn động, mọi người đều hoảng hốt nhìn về phía Bách Lí Kinh Vĩ, ánh mắt tràn đầy hận ý, còn có sự kiêng kị rất sâu.  

             Thật độc ác!  

             Nhìn rõ được suy nghĩ trong lòng bọn họ, Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi xua tay, bật cười thành tiếng: “Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, hiện tại ta đang giúp các ngươi đấy. Chỉ cần các ngươi giúp ta lấy được Tây Châu, các ngươi chính là vua của Tây Châu, tất cả mọi thứ đều thuận lý thành chương (*). Lạc minh chủ không cần phải chết, ta có thể thông cáo thiên hạ, vừa rồi chỉ là dùng khổ nhục kế. Chúng ta cùng nhau thống nhất ngũ châu hoàn thành sự nghiệp vĩ đại, đặt chân lên đỉnh vinh quang. Đến lúc đó, các ngươi chính là công thần chứ không phải phản đồ, lịch sử viết thế nào đều do người chiến thắng định đoạt, không phải sao? So với việc các ngươi cõng tiếng xấu trên lưng thì hàm oan bị loại bỏ tốt hơn nhiều!”  

             (*): hợp tình hợp lý.  

             Tất cả mọi người đều giữ khuôn mặt bình tĩnh, không biết nên lên tiếng như thế nào.  

             Cơ thể Lạc Minh Ngọc khẽ run lên, im lặng không nói.  

             “Bách Lí thừa tướng, có thể cho đại tiểu thư của bọn ta cân nhắc mấy ngày không, sau đó sẽ trả lời?” Lúc này, Gia Cát Ngọc Long cũng do dự, không còn cách nào khác liền đề nghị.  

             Bách Lí Kinh Vỹ gật đầu, cũng không gấp gáp: “Có thể, tối đa mười ngày, bản tướng sẽ chờ tin tốt từ chư vị. Có điều, chư vị phải quyết định nhanh một chút nha, một tháng sau, Lạc minh chủ sẽ bị hành hình!”  

             “Bọn ta hiểu!” Gia Cát Ngọc Long nhẹ nhàng gật đầu, đỡ lấy Lạc Minh Ngọc đang run rẩy đi ra ngoài.  

eyJpdiI6Ikc0M0hIK3Q3aGlOdFhmR1ZvK0RKaEE9PSIsInZhbHVlIjoicHBiRVhkdEhobVQ4OTRTSEx2UG1xV1wvSWVUcXpjUDRqeGh0bVNtM2k3V09ZVHRQeWs2TUJIU1FtalwvTmgzRGRldHRhV1BrZThONmwxYys3TzVLSHlESXhQb2pGSjQ2ZEg1YXhITXZSSkprYk5YMm12K3R4S3p1MHRRQ0dXQnMydzF0S1JWNEFLcjFuWTlqRVNrTittK2x6eWRiR2JSSm9hTjA0Z3pGZGwxOFRxdGhmNWtFVTJDaHBsa1h6WGdcL2JUNDNGQW9HTGJKZ0JpWEZ6UVVVUUl3aDNHT0F3Y1lVdWxBRGUwb21EYm5aRDBZUHJKOERYM3FzSzVaa3VHK1FjQmR4RlwvWnFYMkRrZVVrdm1nU0hiSzlsOE4zXC9xck94VFwvYWo1YlkwTHo2Y2JpQjU0TnE0RDBNcURVbUxnNStQUEVxU3BqZURaSCtuNXg3MTkyOGQrUkpVMXE2K3F0SDV6UTBXWTdhVjExa1wvSFpDbXhLRVdCZjdjZzFuSmxQa3NFU3RzU3VORm1OcHlJQkF3ZHUxOW9SN2lkSW1yMm5zcFNFMk52d0tWMGNUenBEb0c5NlJFd2g3eng3VlRmc0R6K05pem8yb21YVzdVWXNkMjBpQzNOXC8wakNhVkRPWDFHUkFJaDF0aktzbThiSHV3ZEJkcEE3WGozSHd6VndIOXZhd1c2cjBwTmxUVHBOS3M5UWE2bENXYVE9PSIsIm1hYyI6IjcwNTZmOWVlZGFjMmVlODQ2YWUxMjM2NWYyZGU5NWQyZWIxMDJmZDNkYTc4NjM3ODEyNzg4MGVkN2RlOTVjOWQifQ==
eyJpdiI6IndMZlJpOW9DVVYyNlZxOFA5Q210bmc9PSIsInZhbHVlIjoidXBLaFE1SG81WlpCdFVSempPN3ZpK1BCZ01tb1JORitHcFJ3a0VJQ1FCQUxSZ2M4N1wvZzFsR1hQaTNtd2pLYnI5NG5sc090VEdWdGtZQkZpVlVyXC9ibHAwOHE4bFBJTjV3YjRtanRlbTlCdk1jS0VLVmNuRVwvOFwvbHd6MGRxMDhUekYwSUZ4YzVndlhBNXVzeGthR3k1a1h4OFVSYkhYMkpYR1J6YmFvU25vck41bUExRFBtdStJZFV6NDkxQUZuaVpcL2VNMXpHZ2tXTmpKM293c3BMY2NWeFVxXC9uRW54cHlWaTk2VlRIOW5yMGFWM3QraHY2SDhEQjlBdTVZODdjZEc5ak5pdGFoMTgxdjFSNjRBM29EVkN5cDZMTFdKSUcwU3JrSlgrMkxTa0QySXNJeUk3ZldydU52NXZwRHpJNXg2cjEwdHRnR0U0VW5EaGswZ1Y0QUl6bytRYzMxb0xsQzViM3dRMHY3enZBPSIsIm1hYyI6IjFmYzVkNmM0NGY3ZjA5OGI0ZmI5MmVkNjBkN2RhZWU5MDI4MzVlYWZkYWRmZmQ5YTMxZjkzMGZkYmY3NGE5NWQifQ==

             Toàn thân đột nhiên run lên như điện giật, sắc mặt ba người trở nên âm trầm nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể yêu lặng rời đi...

Ads
';
Advertisement
x