"Bách Lí Kinh Vĩ thật đáng chết, vậy mà vẫn luôn thăm dò chúng ta, tên khốn này!"  

             "Đúng đó, hắn ta đang thử xem chúng ta nông sâu thế nào, nhưng không một ai trong chúng ta lọt vào mắt của hắn ta, cũng thật là xui xẻo.”  

             Trăng sáng trên cao, giữa rừng cây âm u, một nhóm người cưỡi ngựa lao nhanh gấp rút lên đường, trong số họ có một lão đầu và một người trẻ tuổi bực tức không ngừng, lớn tiếng chửi rủa, chính là Lãnh Vô Thường và U Minh.  

             Gia Cát Ngọc Long nghe xong, lại bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, không có người nào trong chúng ta có thể đoán được ý đồ của hắn, ai mà ngờ tên tiểu tử này chơi lớn đến như vậy, hơn nữa con cờ Minh Chủ này trong tay hắn ta, quả thực tất cả giá trị lợi dụng đều bị vắt cạn rồi. Không chỉ cảm tình của chúng ta với Minh Chủ, ngay cả toàn bộ sống chết của Lạc Minh cũng đều bị buộc chung một chỗ. Hắn ta nói đúng, vốn dĩ chúng ta thấy nghi ngờ bên trên, sớm không được Song Long Viện tín nhiệm, nếu hắn ta lại lấy Minh Chủ ra rêu rao, chúng ta trực tiếp bị người của mình giết chết, còn bị bêu xấu, chết không nhắm mắt."  

             "Đúng vậy, người sống trên đời, không màng danh lợi. Vì cái danh trung thành mà chết cũng tốt, chết mà không có danh tiếng tốt, con mẹ nó ai chịu vì nó mà hy sinh chứ! Có lẽ giống như hắn ta nói, nương nhờ Kiếm Tinh là đường thoát duy nhất của chúng ta ở hiện tại. Hắn ta lên làm gia chủ, thực sự là chặn hết đường sống của chúng ta rồi. Cái tên Bách Lí Kinh Vĩ này, quả thật đúng là con mẹ nó lợi hại, ài!"  

             Lãnh Vô Thường lắc đầu một trận, cũng thở dài không ngừng. Nhưng rất nhanh lại trông thấy Lạc Minh Ngọc ở đằng trước mặt đầy ưu sầu, than nhẹ một hơi, không phát ra tiếng nữa.  

             Lúc này người đau khổ nhất có lẽ là vị đại tiểu thư này, bởi vì giữa sống chết tồn vong, đưa ra một quyết định khó khăn vẫn là nàng.  

             E rằng một quyết định của nàng sẽ khiến đệ đệ chết vô ích, toàn bộ gia tộc phải bị oan và xuống địa ngục, không chừng còn lưu lại tiếng xấu vạn năm. Loại áp lực tâm lý như vậy, có là nam nhân thì bình thường cũng chịu không nổi, chứ đừng nói chỉ là một nữ tử?  

             Nghĩ đến đây, mọi người đều nhíu chặt lông mày, im miệng không nói.  

             Rất nhanh, họ gấp rút đi đường ba ngày ba đêm, lại quay về trước mặt Kiếm Lư. Thế nhưng vừa mới đạp đất, Lạc Tư Phàm liền vội vàng chạy ra, nhìn thấy họ, lập tức nói: "Cô cô, Gia Cát gia gia, Trác quản gia trở về rồi!"  

             "Cái gì?"  

             Hai mắt Lạc Minh Ngọc sáng ngời, ngay tức khắc hô to một tiếng, dường như trong tuyệt vọng đã nhìn thấy một tia sáng rực rỡ của hy vọng, vội vàng chạy về phía phòng, nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm người trong lòng ấy.  

             Trọng trách trên vai nàng quá nặng, vừa lúc cần có người gánh vác. Thế nhưng bất luận thế nào, dù cho nàng tìm kiếm thế nào, ở trong căn phòng chỉ có mười mấy mét vuông này, nàng cũng không tìm thấy chút bóng dáng của người đó.  

             Lúc này, Lệ Kinh Thiên chậm rãi đi đến trước cửa, khom người cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, không cần tìm nữa, Trác quản gia ở lại một lát liền rời đi!"  

             "Đi rồi?"  

             Lạc Minh Ngọc chợt ngẩn ra, trái tim vừa treo lên hy vọng lại rơi xuống lần nữa, gương mặt trở nên thất thần: "Rời đi? Sao hắn lại muốn rời đi chứ? Hắn có biết hiện tại ta cần hắn ở bên cạnh, cùng ta giải quyết vấn đề khó khăn này đến mức nào hay không, sao hắn lại rời đi chứ? Hức hức hức....”  

             Dứt lời, Lạc Minh Ngọc không nhịn được rơi nước mắt, giống như trân châu, rơi xuống từng giọt.  

             Gia Cát Ngọc Long đi đến bên cạnh Lệ lão, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lão ta nói: "Trác quản gia đến đây, có nói gì không?"  

             "Có, hắn bảo ta chuyển lời đến mọi người."  

             "Chuyển lời gì?"  

             "Chính là… " Kết quả là Lệ Kinh Thiên nói lại cho họ nghe lời của Trác Uyên không sót một chữ. Đang nghe căn dặn sau này của Trác Uyên, Tam Đại Cung Phụng khẽ nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ: "Muốn để Lạc Minh trở thành Lạc gia ngày trước? Vứt bỏ tất cả, quay về bóng tối? Ý của Trác quản gia là..."  

             "Đại tiểu thư, Lạc gia trước kia như thế nào? Chúng tôi đến sau, không rõ lắm!" Dường như đã có chút manh mối, nhưng vì muốn xác nhận, Gia Cát Ngọc Long vẫn hỏi.  

             Lạc Minh Ngọc khẽ hít mũi, lau một vệt nước mắt, oán hận nói: "Lạc gia trước kia còn có thể thế nào? Một nghèo hai trắng, ngày ngày bị đuổi giết, sắp chết đói đến nơi."  

             "Vậy Trác quản gia đã làm gì?"  

             "Hắn thật có bản lĩnh, lôi kéo đồng minh ở khắp nơi, hãm hại lừa gạt, chuyện gì cũng làm rồi. Có khi lừa gạt chấp sự Tiềm Long Các, mơ mơ hồ hồ mà cho chúng ta rất nhiều tài nguyên dược liệu. Ta khuyên hắn chuyện này không tốt đâu, dù sao đi nữa cũng là đồng minh. Hơn nữa khi đó cũng không thể tính là đồng minh, người ta mạnh hơn chúng ta nhiều. Nói là nhìn trúng Lạc Gia, không bằng nói người ta coi trọng Trác Uyên, đang giúp đỡ hắn. Thế nhưng lòng hắn sâu không thấy đáy, đến đồng minh cũng gạt, còn nói cái gì, những món nợ này, sau này trả đủ."  

             "Hoá là là vậy, lừa gạt đồng minh..."  

             Ba vị Trí Tinh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, rồi nhìn nhau đều lộ ra nụ cười nhạt, sau đó Gia Cát Ngọc Long nhìn về phía Lạc Minh Ngọc nói: "Xem ra Trác quản gia đã nhìn ra dự định của Bách Lí Kinh Vĩ, hắn nói cho chúng ta biết, bản thân hắn cũng không thể can thiệp, không muốn quản người khác nữa. Quay về bóng tối, ý muốn nói giữa sống chết ở trước mặt, nhân nghĩa phong độ gì đó cũng có thể ném đi, trước tiên bảo vệ chính mình là việc chính. Còn hoạ từ trong nhà, cũng là đang ủng hộ chúng ta xuống tay với nội bộ, gây nên nội loạn Tây Châu, nhất trí với ý định của Bách Lí Kinh Vĩ."  

             Hả?  

             Lạc Minh Ngọc không khỏi ngẩn ra, kỳ quái nói: "Tên xấu xa kia nói là để chúng ta đáp ứng Bách Lí Kinh Vĩ, cùng với Kiếm Tinh đánh chiếm Tây Châu? Hắn chạy về phía của Bách Lí Kinh Vĩ từ khi nào? Còn tới khuyên chúng ta đầu hàng?"  

             "Ha ha ha… Trác quản gia tâm cao khí ngạo, Bách Lí Kinh Vĩ là bại tướng dưới tay hắn, sao có thể chạy về phía hắn ta được. Hơn nữa, Bách Lí Kinh Vĩ cũng nhớ mãi không quên Trác quản gia, hai kẻ tử địch này, không đội trời chung đến cùng. Chỉ sợ Trác quản gia có mưu tính khác, chúng ta không ngại phối hợp một chút, cứ theo hắn nói mà làm, dù sao cũng không có tổn thất gì."  

             Gia Cát Ngọc Long khẽ mỉm cười, thở dài lên tiếng: "Suy cho cùng, Bách Lí Kinh Vĩ cũng chừa cho chúng ta một con đường sống, cũng chỉ còn có con đường này, lấy ngựa chết làm ngựa sống, Trác quản gia chắc hẳn còn có mưu tính!"  

             Hít mũi hai lần, mặc dù trong mắt Lạc Minh Ngọc vẫn còn tức giận nhưng nghe đây là do Trác Uyên đề nghị, trong lòng nhất thời như ăn Định Tâm Hoàn, bình tĩnh lại: "Được, truyền tin cho Bách Lí Kinh Vĩ, nói rằng những điều kiện của hắn ta, chúng ta đã đồng ý. Còn Tư Phàm, ngươi yên tâm đi, nếu tên xấu xa kia đã lập xong kế hoạch, cha mẹ ngươi sẽ bình an vô sự!"  

             Tư Phàm hơi giật mình, gắt gao nhìn chằm chằm cô cô của mình, nhìn sự tin tưởng vững chắc trên gương mặt nàng, chẳng biết tại sao trong lòng Lạc Tư Phàm cũng có một loại lòng tin không thể hiểu được!  

             Thúc thúc mù, mạng của cha mẹ ta, toàn bộ nhờ vào ngài rồi…  

             Ở một nơi khác, giữa trời đông tuyết phủ, một bóng người cô đơn chậm rãi cẩn trọng đạp lên lớp tuyết đọng vừa dày vừa nặng, giẫm ra từng dấu chân trơn nhẵn, tấm vải trắng che đi đôi mắt, trong gió tuyết ngút trời, có phần hơi phiêu bạt.  

             Vù!  

             Bỗng nhiên có tiếng xé gió nổi lên, một bóng người màu xanh xuất hiện trước mặt hắn, vừa thấy mặt của hắn, lúc này liền chắp tay cung kính nói: "Đại ca, cuối cùng ngài cũng tới, nhớ đến tiểu đệ rồi!"  

             "Trường Thanh, đã lâu không gặp!" Khoé miệng xẹt qua một đường cong vui vẻ, người kia hơi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt quen thuộc, không thể nghi ngờ đây chính là Trác Uyên, mà nam tử áo bào xanh ở đối diện kia, là đệ nhất cao thủ Bắc Châu hiện tại -  u Dương Trường Thanh.  

             Thế nhưng không có ai biết, vị cao thủ Bắc Châu này còn có một thân phận bí ẩn, cũng là một trong Tam Đại Thiên Ma của Thiên Ma Điện, Nguyệt Ma Sứ!  

             Chính bởi vì uy tín và địa vị của vị Nguyệt Ma Sứ này, mà một trăm năm trước chỉ duy nhất Bắc Châu là không bị Thiên Ma Điện xâm nhập, đến nay cũng đã là phạm vi mở rộng thế lực của Thiên Ma Điện.  

             Vỗ nhẹ bả vai hắn ta, Trác Uyên mỉm cười: "Mở ra kết giới, ta đi Bắc Hải!"  

             "Sao vậy? Đại ca, lại muốn bế quan à?"  

             "Đúng vậy, Bách Lí Kinh Vĩ lại động thủ, ta cũng phải siết chặt thời gian." Trác Uyên thở ra một hơi thật dài, thâm sâu nói: "Lần bế quan này, ta sẽ đánh vào Quy Nguyên cảnh, nếu như ta không thể kịp thời hoàn thành xuất quan. Lần này ngươi ở bên ngoài ngoại trừ hành động theo kế hoạch định sẵn ban đầu ra, còn giúp ta chăm sóc Lạc gia một chút!"  

             u Dương Trường Thanh khẽ gật đầu, nở một nụ cười yên tâm: "Đại ca cứ yên tâm, ta sẽ chú ý. Chỉ có điều đại ca, chẳng phải ngươi không định dính dáng đến họ sao? Trăm năm qua Thiên Ma Điện chúng ta cũng không có liên quan đến họ, sao lần này họ lại... "  

             "Ta vẫn luôn chờ Bách Lí Kinh Vĩ lựa chọn quân cờ sắp đặt từ Tây Châu, nhưng không nghĩ tới lại chọn trúng Lạc gia. Nếu đã tránh không khỏi, chỉ có thể để họ bị cuốn vào bên trong thị phi, đến lúc đó chăm sóc họ nhiều chút là được, dù sao cũng không có gì ghê gớm." Thở ra một làn khói trắng, Trác Uyên lắc đầu cười khẽ, cũng có chút bất lực.  

             u Dương Trường Thanh gật đầu, trong tay ấn ra một kết, lập tức uỳnh một tiếng, kết giới liền mở ra, hai người chậm rãi tiến vào bên trong, chính là phạm vi của Hải Minh Tông. Mà Hải Minh Tông sau này cũng là nơi Trác Uyên độc hữu bế quan, là nơi ở của Bắc Hải Hải Yêu.  

             Có Hải Yêu thay hắn giữ cửa, ai có thể quấy rầy hắn tu luyện?  

             Loại đãi ngộ này, đoán rằng ở Thánh Vực cũng chưa có ai được hưởng qua.  

             Trong lúc đó, trước Lôi Ngâm Các ở Đế Đô, vẻ mặt Bách Lí Kinh Vĩ  nghiêm túc, chậm rãi tiến vào nơi sấm sét đang nổ vang, khua tay ra hiệu cho hai bên lui xuống, nhìn phía trên vùng trời ầm ầm tiếng sấm, trong mắt bất giác thoáng qua vầng sáng kích động.  

             "Lão tổ tông, Kinh Vĩ lại đến thăm ngài đây."  

             Hít một hơi thật sâu, khuôn mặt Bách Lý Kinh Vỹ tươi cười: "Năm đó Kinh Vĩ tính sai để ngài bị thương nặng, vốn dĩ số ngày là gần một ngàn năm, rút ngắn đến khoảng trăm năm. Bởi vì điều này, Kinh Vĩ vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, trước kia chúng ta không biết làm thế nào cho phải, ngài lại khăng khăng muốn đến Lôi Ngâm Các bế quan, bế quan một lần lại gần trăm năm. Năm đó ngài trọng thương, thực sự không nên tiếp tục vận công, đoán rằng sẽ nguy hiểm tính mạng, nhưng chúng ta cũng biết, ý ngài đã quyết, ai cũng không thay đổi được. Thế nhưng cả trăm năm nay, ngài chưa một lần lộ mặt, bên ngoài đều đồn đại rằng ngài đã chết, Đế Quốc cũng càng lúc càng rung chuyển lớn hơn!"  

             "Nhưng mà ngài yên tâm, có Kinh Vĩ ở đây, mặc kệ thế nào, Đế Quốc sẽ không có việc gì! Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong, Kinh Vĩ đối với việc loại bỏ các nhân tố đáng lo ngại này cũng đã bắt đầu rồi. Lão tổ tông, mặc kệ hiện tại ngài có khoẻ mạnh hay không hay là hồn ở trên trời, ngài cũng xem cho kỹ đi, Kiếm Tinh thống nhất ngũ châu, thời khắc diệt trừ tất cả phản nghịch, tới rồi!"  

eyJpdiI6Ik9LK3o3VWdHSER1WkZxOHFOT2VzN2c9PSIsInZhbHVlIjoiQzRnT28xdGhnalVhaUlVMXl1ZnVFSWErand4WkxyaDlMVzJQYWNVRjBmRE4zVU45eGtydzNZVjF2M1pMYlNzVkJzNlVnaUZ0OGtpNHZDbXlxUVJRSk5nWnNMNk9CUzhrWUQ0bVwvdVhCaWhwTVdjaFwvS2JhcFRrVnpBeG1mM2NLRFwvc3l1Yk53UEJ0SVlBSU1UUDNTeUdmVGZYZW1WSlwvYmJER1dxZklOMFRJV1ZFZE5sRVdzQ1RTOEdMdzVMSUZSVjVPXC9VdGMwN3RSdWtQSjhTaDFpcUZ6UGcxc2FBNTlIOXh6cjhcL0JFeG4yNG0xb3N0NG9NTEIzM1lidlwvcXpoYlM5MHFlU0IyRnU3dW5UelNhS0tDSWMxTXdTRzcrRGdwQTg3NkMxZnZPYzA3VFozUXMxMktMbWROSU9HS0J5RWxxWE9RZnlra3hXUHdTTnZHRmhoOVhjUit6bFZRcGVIRDFWOEYrRVd2a3pVc0tpWDVJQVRSR2hVXC92cGpXNVNJeVpKb2VFTVZUeUVSYlwvMGY0WHowS0lxMytLa0pLeVdJdWkrdFo1Z3BxTEtOdGRhRnBnQW9uMEFyYXZQZmxuNlwvZHNyY0dDMFE1TFUyeWtsRmkxbUJLOG1mMVdkNXRvRWY2T2NqMEs1dW5CVTkreEhZRGZGVXlOYnYxQW01dkNMQ2hFOWcwazFXSnR1TmQ4WG53eTNSWGpTQT09IiwibWFjIjoiMDdkNzNiNGZlY2MyNjdkYzU0YmU1YzA4NDkzM2I2MTFiMDg2MGY2MDY5YzcxMjg1NmExNWE4OTJhOWFmZTRkZSJ9
eyJpdiI6ImVRdVBQQ2FmS284d29OYjJzb0JCREE9PSIsInZhbHVlIjoiOWplZmhJeEE3M1FCU1MxbmxlcTdGeHk0NGhaeXlhaGM5MFwvZjM5aGZuQUM3RjU5TjBCVUJYZmtHYTdOSkl4a0d3RlwvSkpIV3dTNTNEUWRkUmU5NGM4ejh2TDZrNGJIc3dPbmhUMjV2cWlTTTJMTUpnZGFESHBicTBtbGxhK1p4VXlyb3N4Wm8yTU5jWEVNOFdrQmJLakdrQ1lEeGFKazJDMit0UjZyTXAzRGxCa1hoREZaUXZxM2RTdUFTKzB5ZW5DOVU2U25aYTYreVBmMDh1a0cybWRHeTY0bUlXejJTOFlXd1ZWVGI3MmdoKzlJWkZmUHVMXC9wVzM4R0JpUEw2OUtWcUdUbUFDRFo0M3ZuYm5SVjBIS1JNVWx4M1N6ZVVzZFo0SE1DVVp5UWNiUm5sd0ZhelFjTUx3ZzM5QVNIMXJUelwvRjVRSzVPU2ppRDdia3FOYmJwYTJ1REpcL0tDU0hxZ1FGamI0T2hCM3hpUStDQVo1azRPT2RlQ21zTFpyb0cySkRZQWYyUGtVNThtbXFCcmJ2RWhXbzVzVkNGUmIyMjJPME54aWk1cTRvc2RDV3VjQVlRaE15WjRuUkFVRVFSY3MyQ1E1SDdrN3MyblRMMUE4ODhYamRZUWVlNDd0bkdodDhXdVV3SXVxUHFvaGE2am5iTVMrUE5sZ1RSa1c0N2JaZ2Z3aVRCY2JNcFhPbktCN01lell3aUxaYzNMalRKSlpjOUhiZnF0MjgwaUViRDJaSXBrdkhjNnRkQngza3RnRnhPM1ZQQmQ2K2dCM0lGQnF0d3JtZ1RwaU4ydUtWWVFYdTZVZkpOTGlnbEFTS2U4blZEbjZabStOWlVsdUhPS2ltWXgxU0V5ZSttaWxxbFY4Rm9wUlo5dUptcEozYVBxSkpCbFdVZ2FOTWx4Um5PYk5iSzZBMGo0Kzk5TUdDNGw4b1VEVHRuN29LS0YzZGR0dWwrb2Z2Mkw3cGIzc09WS3V6azgwbjM0czJKTXIyV0hESHZ3endFYTdTYnE5bmU0c2JUQjJFVXlCajR1QUViV1RndFwvbFNEbGxJNXFKWDYwcUdiV1JrbjBGYz0iLCJtYWMiOiI4ZDBhMGJkNjJkYzY5NTFhMWM3YTUyNmQxYWNlNWVkOWNhM2YxYTNiMDFmOGExODg4ZmUwNTE1Mzk2MjI0NjFkIn0=

             Cả người không ngăn được chấn động, Bách Lí Kinh Vĩ đột nhiên quay đầu nhìn lại, kinh hãi đến biến sắc: "Lão tổ tông, ngài... Xuất quan!"

Ads
';
Advertisement
x