“Lăng tông chủ, mời đi bên này!”
Trong làn gió tuyết đang thổi nhè nhẹ, xoẹt xoẹt xoẹt, có mười mấy bóng người đang đi qua thiên giới, một người nam nhân trung niên, trên miệng có mấy chòm râu nhỏ, gương mặt đang nở nụ cười vui vẻ, lão ta nhìn sang lão già đang đi ở bên cạnh rồi lên tiếng cười nịnh nọt nói: “Lần này chúng ta đã bắt được một tên thám tử của Trung Châu rồi, xem ra thì tâm trạng của Bách Lí Kinh Vĩ sẽ vô cùng ngứa ngáy khó chịu đây, càng muốn giết người của Bắc Châu chúng ta hơn cho xem!”
Lão già đó suy tư hồi lâu rồi cũng nhíu chặt chân mày, lão ta thở dài mấy hơi nói: “Ầy, còn nghĩ hắn ta sẽ phái đặc sức đến, dự định làm hòa với chúng ta, chí ít không phải bây giờ hắn ta đang phải đối phó với Thiên Ma Điện hay sao? Nhưng mà sao tà tâm của hắn ta đối với Bắc Châu của chúng ta vẫn không chịu thuyên giảm, lại đi phái thám tử đến đây cơ chứ? Bộ tông chủ, vẫn là ngươi có suy nghĩ tỉ mỉ cẩn thận, nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn không buông bỏ sự cảnh giác với Trung Châu, lúc đầu để ngươi tiếp quản toàn bộ các đường phòng tuyến của Bắc Châu đúng là không sai mà?”
“Lăng tông chủ đã quá khen rồi, đây không phải cũng là nghĩa vụ của Hải Dương Tông bọn ta hay sao, ha ha ha…” Người trung niên đó khẽ bật cười, gương mặt lão ta tràn ngập sự đắc ý.
Không sai, hai người này, một người chính là tông chủ của Hải Minh Tông, Lăng Vân Thiên, một người chính là tông chủ của Hải Dương Tông, Bộ Hành Vân. Vì ở thời khắc mấu chốt năm đó, Bộ Hành Vân đã cứu hết những người cấp cao ở tứ châu, bởi vậy hơn trăm năm nay, Lăng Vân Thiên vô cùng tin tưởng ở lão ta.
Năm môn phái ở Bắc Châu, trừ nơi mà Hải Minh Tông tự mình quản lý ra, thì căn bản việc của hơn nửa phần còn lại đều được giao cho Hải Dương Tông giám sát quản lý rồi. Lại cộng thêm việc môn phái của bọn họ ở gần biên giới, chuyện phòng ngự ở biên giới này đều do bọn họ toàn quyền xử lý cả.
Mà trong thời gian hơn trăm năm nay, Hải Dương Tông cũng làm rất tốt nhiệm vụ, không hề có chút sai sót nào, chuyện này càng khiến cho Lăng Vân Thiên tín nhiệm bọn họ hơn!
Nhưng mà, cũng chính vào lúc này, Bộ Hành Vân tự mình chạy đến chỗ Lăng Vân Thiên để thỉnh tội, nói là đã phát hiện ra thám tử của Trung Châu đã thâm nhập vào trong vùng nội địa, do lão ta không hoàn thành tốt trách nhiệm giữ cửa của mình, bây giờ còn đang phán xử hắn ta rồi, với lại còn có được một tin tình báo vô cùng quan trọng về hành tung của Bách Lí Kinh Vĩ nữa.
Lăng Vân Thiên vừa nghe thấy lời này thì lập tức đứng ngồi không yên, lão ta muốn tự mình đi phán xử. Thế là Bộ Hành Vân liền nhanh chóng dẫn vị Lăng tông chủ này đến nơi bắt được tên thám tử đó, tuyết rơi lạnh lẽo, hoang vu không người, chuẩn bị tìm kiếm tin tình báo.
Nhưng mà khi bọn họ chạy đến nơi, thứ đập vào tầm mắt bộn họ chính là một mảng tuyết rơi dày đặc, đừng nói là thám tử gì, đến cả một bóng người cũng không thấy đâu.
Lăng Vân Thiên khẽ cau mày lại, lãi ta bỗng dưng có chút thắc mắc lên tiếng hỏi: “Bộ tông chủ à, người đâu?”
“Đúng vậy, người đâu rồi nhỉ?” Tròng mắt của Bộ Hành Vân khẽ liếc qua liếc lại, gương mặt lão ta tràn ngập sự nghi ngờ.
Nhưng mà cũng lại chính vào lúc này, bỗng dưng có một tiếng cười vang lên: “Ha ha ha… Lăng tông của, thám tử mà ngươi muốn tìm không phải đang ở đây rồi hay sao?”
Vù vù vù!
Ba tiếng động xé gió vang lên, ba bóng người lực lưỡng cao to bỗng dưng xuất hiện trước mặt bọn họ, một người thì đang nở nụ cười kì quặc, vênh váo tự đắc trừng mắt nhìn bọn họ, một người mũi hồng vì uống nhiều rượu, trên eo có vắt theo một cái bình hồ lô rượu, cứ liên tục uống hai ba ngụm. Còn có một người nữa, là một người trẻ tuổi, gương mặt vô cùng lạnh lùng, tay áo hắn ta vô cùng rộng, cứ bay phất phới trong khung trời đầy tuyết.
“Bách Lí Ngự Vân sao, sao nhà ngươi lại ở đây?” Đồng tử của Lăng Vân Thiên khẽ co rút lại, lão ta ngạc nhiên hét lớn thành tiếng nói: “Cao thủ Kiếm Vương đến thăm biên giới của Bắc Châu, sao lại không có người thông báo vậy!”
Phụt!
Một tiếng động lớn vang lên, Lăng Vân Thiên vừa dứt lời, thì đột nhiên bị đá bay ra ngoài, lão ta không nhịn được phải ói ra một ngụm máu đỏ tươi. Sau lưng lão ta, Bộ Hành Vân đang lạnh lùng nhìn chằm chằm lão ta, Bộ Hành Vân cười châm chọc nói: “Vậy thì dĩ nhiên là bởi vì bọn họ đều là do ta dắt vào cả, bởi vậy nên mới không ai thông báo đó, ha ha ha…”
“Ngươi…”
Lăng Vân Thiên không dám tin vào mắt mình, lão ta nghiến chặt răng, tay lão ta run run chỉ về phía Bộ Hành Vân, rất lâu rất lâu cũng không thể nói được lời nào.
Bộ Hành Vân ngước mặt lên trời cười hi hi, lão ta dùng ánh mắt khác thường nhìn sang Lăng Vân Thiên rồi nói: “Lăng Vân Thiên à, trăm năm trước ta đã thấy ngươi không vừa mắt ta rồi, sao Hải Minh Tông của các ngươi lại đứng đầu trong năm môn phái chứ, sao bọn ta đều phải nghe theo chỉ huy của ngươi? Ngươi nên biết rằng, ta cũng là chủ một môn phái, dựa vào đâu mà ta phải như chó theo đuôi ngươi, theo sau lưng ngươi nói là a dua xua nịnh chứ? Hứ hứ, không phải ngươi muốn biết tên gián điệp ở tứ châu trăm năm trước là ai hay sao? Ta nói cho ngươi biết, chính là ta đây!”
“Cái gì chứ, là ngươi?”
“Đúng vậy, buồn cười cho lão già nhà ngươi tự cho mình thông minh, còn bảo ta đi điều tra tên gián điệp đó. Cuối cùng môn phái của ta đẩy một con cừu thế mạng ra ngoài là xong chuyện rồi. Lão già hồ đồ như nhà ngươi đây, dựa vào đâu để thống lĩnh Bắc Châu cơ chứ, ha ha ha…” Bộ Hành Vân ngẩng đầu lên trời cười lớn rồi châm chọc nói.
Lăng Vân Thiên thấy toàn bộ ảnh này thì gương mặt lão ta vô cùng giận dữ, lão ta nghiến răng nói: “Nếu như như thế rồi, thì sao năm đó ngươi lại còn đi cầu xin bọn ta làm gì?”
“Cầu xin các ngươi á, các ngươi nằm mơ đi, ngươi nghĩ lão tử ta bằng lòng cầu xin các ngươi chắc?”
Bộ Hành Vân nở nụ cười lạnh lùng rồi khinh bỉ nói: “Nếu như không phải vì muốn cứu sống trụ cột của đế quốc Kiếm Tinh, lão nhân gia, lão tổ tông, phải cần đến chỉ thị của các người cấp cao ở tứ châu như các ngươi, thì mới có thể khiến thế lực hùng mạnh đó ngừng bao vây tiến công, thì lão tử ta cũng lười tìm đến cái ngươi ấy. Nói thật cho ngươi biết vậy, đây cũng là chuyện không còn cách giải quyết nữa, Bách Lí thừa tướng muốn đàm phán với các ngươi, nên mới để cho các ngươi sống tiếp!”
Mắt của Lăng Vân Thiên khẽ giật giật, trong lòng lão ta vô cùng bất ngờ, thì ra tất cả chuyện này sớm đã được Bách Lí Kinh Vĩ bày binh bố trận cả rồi sao? Chỉ tiếc rằng đám người bọn họ tuổi cao mắt mờ không nhìn ra điều này, còn xem tên lòng lang dạ sói này là ân nhân cứu mạng nữa, giao hết đại quyền phòng ngự biên giới ở Bắc Châu cho lão ta!
Vừa nghĩ đến đây, Lăng Vân Thiên liền thấy hối hận đến đau lòng.
“Như vậy thì nói trắng ra, năm đó Hải Dương Tông của ngươi bị Bách Lí Ngự Vũ đột kích, xém chút diệt tông luôn, cũng nằm trong kế hoạch của Bách Lí Kinh Vĩ hay sao? Mục đích là để ngươi có thể thuận lợi tiến vào Hải Minh Tông của ta hay sao?”
“Ờ… cái này thì…”
Bộ Hành Vân bỗng dưng ngưng bặt lại, da mặt lão ta run lên bần bật, hai gò má đỏ ửng cả lên, lão ta thấy gượng gạo, không biết nên trả lời như thế nào.
Bách Lí Ngự Vân nghe vậy, liền bật cười lớn một tiếng: “Ha ha ha… Lăng tông chủ, ngươi đã hiểu lầm chuyện này rồi, mãi đến lần hành động gần đây của bọn ta, bọn ta đều không hề biết thân phận thật sự của Bộ tông chủ đây, chỉ có mình Bách Lí thừa tướng mới biết được thân phận của lão ta thôi. Chuyện lúc ban đầu đó, thật ra chỉ là chuyện gà nhà đá nhau mà thôi, Hải Dương Tông đụng trúng Ngự Vũ nên mới bị dạy dỗ một phen. Thật ra cho dù Hải Dương Tông không có chuyện gì, Bộ tông chủ muốn thâm nhập vào trong Hải Minh Tông của các ngươi cũng không phải vô cùng thuận lợi hay sao, cần gì phải làm ra sự hy sinh lớn đến thế? Nhiệm vụ ban đầu của lão ta chỉ là phá vỡ kết giới của các ngươi mà thôi, chỉ có điều sau này, mọi chuyện đều bị Trác Uyên làm loạn lên cả, chuyện chỉ có vậy thôi đó!”
Lăng Vân Thiên nghe thấy lời này thì liền hiểu rõ, gương mặt của Bộ Hành Vân thì vô cùng ngượng ngùng, vừa nghĩ đến cảnh tượng năm ấy, thật sự là mệt mỏi đau đầu, vô cùng xui rủi, thế là lão ta nhanh chóng thay đổi chủ đề trò chuyện: “Đúng rồi, ba vị Kiếm Vương đại nhân, bây giờ chúng ta đã đánh bại Lăng Vân Thiên rồi, có phải chúng ta nên bắt đầu kế hoạch của thừa tướng đại nhân hay không?”
“Đúng vậy, thức thừa tướng đại nhân muốn chính là tốc độ, nhanh chóng chiến đấu, nhanh chóng kết thúc thôi!”
Bách Lí Ngự Vân gật đầu quyết tâm rồi lập tức lên tiếng nói: “Bây giờ lão già Lăng Vân Thiên này đã bị bắt rồi, Hải Minh Tông là một con rồng mất đầu, chúng ta liền nhanh chóng đánh úp Hải Minh Tông, hoàn thành nhiệm vụ chặt đầu của chúng ta. Môn phái đứng đầu như Hải Minh Tông lâm nguy, các môn phái khác cũng sẽ trở nên không đoàn kết, lúc đó chúng ta sẽ có thể quét sạch tất cả rồi!”
“Các ngươi đừng quên, Hải Minh Tông vẫn còn hai cao thủ, là Tuyết Phong Tứ Lão và u Dương Trường Thanh!”
“Chúng ta biết, bởi vậy bên bọn ta mới có thêm ba vị Kiếm Vương!”
Bách Lí Ngự Vân gật đầu hiểu rõ rồi nhìn sang tên thanh niên một tay đang đứng ở bên cạnh nói: “Cảnh Thiên à, trăm năm trước ngươi đã từng giao đấu với u Dương Trường Thanh rồi, hắn ta cũng chỉ là một tên tướng bại trận dưới tay ngươi, tuy rằng bây giờ ngươi đã mất đi một cánh tay, nhưng có lẽ đối phó với hắn ta cũng không phải là vấn đề nhỉ. Ta và Tửu Kiếm Tiên sẽ đi xử lí Tuyết Phong Tứ Lão, đợi bọn ta giải quyết xong bốn lão già đó rồi thì sẽ đến giúp đỡ ngươi!”
Vẻ mặt Bách Lí Cảnh Thiên vô cùng bình tĩnh, hắn ta khẽ lắc lắc đầu rồi lên tiếng nói: “Không cần đâu, tự ta có thể đối phó được!”
“Được thôi, vậy thì quyết định thế đi! Bộ tông chủ à, chuẩn bị người ngựa của ngươi cả đi, để tiếp ứng cho đại quân của chúng ta, nội ứng ngoại hợp, đánh bại Bắc Châu. Sau đó, ngươi sẽ trở thành Bắc Châu Vương rồi!”
“Dạ!” Bộ Hành Vân nắm chặt tay thành nắm đấm chắp tay bái lạy, trong mắt lão ta lóe lên một tia sáng.
Thế là, sau khi lừa được các đệ tử của Hải Minh Tông mở kết giới ra, thì tam đại Kiếm Vương liền dẫn theo rất nhiều quân lính đi vào phía bên trong, tàn sát khắp mọi nơi. Từng tiếng kêu than oán trách vang lên khắp nơi. Có rất nhiều người vắt chân lên cổ tìm đường thoát thân!
Nhưng mà, cho dù tam đại Kiếm Vương có tìm kiếm cỡ nào, thì cũng hệt như người đã bốc hơi đi mất vậy, những cao thủ trong môn phái như u Dương Trường Thanh và Tuyết Phong Tứ Lão đều đã biến mất không chút tung tích rồi.
Cũng chính vào lúc này, ở Thượng Quan gia ở Đông Châu, một đám hung thần ác quỷ đột nhiên xông vào, người dẫn đầu chính là một nữ nhân, đi theo cạnh nàng ta chính là một bóng hình quen thuộc, Phi Vân Kiếm Vương, Thượng Quan Phi Vân!
Thượng Quan Phi Vân khẽ liếc nhìn nơi này, trống không không một bóng người, lão ta nhìn sang người nữ nhân đó nói: “Mạc Nương à, người trong nhà đâu cả rồi, sao lại không thấy đâu nữa?”
“Đúng vậy, ta cũng không biết nữa?”
Người nữ nhân đó nhíu chặt mày rồi tức giận nghiến răng nói: “Cái đám hung thủ giết chết con trai của ta vậy mà đã chạy hết rồi sao, có phải khi ngươi đến đây đã tạo ra tiếng động quá lớn, bị thám tử của bọn họ dò được rồi hay không?”
Thượng Quan Phi Vân bất lực trợn trắng tròng mắt, lão ta tức giận liếc nhìn bà ta một cái: “Thượng Quan Mạc Nương à, ngươi cùng với đứa Thượng Quan Ngọc Lâm, con trai xui xẻo đó của ngươi, y hệt như nhau ấy, việc thành công không bao nhiêu, còn việc thất bại thì có thừa. Lão phu dẫn binh đi đánh úp, cho dù có nghe được tiếng gió đi nữa thì bọn họ cũng không thể rút lui nhanh chóng thế được! Mà là ngươi đó, có phải ngươi đã âm thầm báo tin rồi hay không? Ta nghe nói rằng, cái đứa bé Khinh Nhi đó, cả trăm nay không hề đối đãi tệ bạc với ngươi, khá là tin tưởng ngươi!”
“Bởi vì trong lòng nàng ta có quỷ, luôn cảm thấy là mắc nợ ta!”
Thượng Quan Mạc Nương tức giận hất tay nói: “Bọn họ giết chết con trai của ta, thù này ta nhất định phải báo, cho rằng bọn họ có chui xuống đất đi nữa, lão nương ta nhất định phải đào đất sâu ba thước lôi bọn họ lên bằng được. Nhị biểu ca à, ngươi nhất định phải giúp ta!”
Đi đi đi!
Thượng Quan Phi Vân không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, lão ta nhìn bà ta một cách chán ghét rồi nói: “Tóc dài nhưng não ngắn. Đây là chuyện lớn của đế quốc, ngươi đừng chỉ nhớ mỗi việc báo thù. Việc đánh bại cả Đông Châu mới là việc chúng ta nên làm. Người đâu, truyền tin, Thượng Quan gia giờ không có người, Đông Châu như con rồng mất đầu, bảo quân đội của đế quốc tấn công đi, chúng ta nội ứng ngoại hợp, trong một tuần sẽ đánh bại Đông Châu!
“Dạ!”
Một tên binh lính truyền tin cúi đầu bái lạy rồi đi truyền tin, trong mắt của Thượng Quan Phi Vân tràn ngập sự kích động.
Chức danh Đông Châu Vương cuối cùng cũng đã là của lão ta rồi.
Một mặt khác, giống như Bắc Châu và Đông Châu, Mộ Dung gia ở Nam Châu cũng bị công kích, người dẫn binh chính là Đan Thanh Sinh, Trảm Long Kiếm Vương, sau đó thì nhanh chóng nội ứng ngoại hợp, theo thế sét đánh không kịp bịt tai, Đông Châu đã hoàn toàn bị đánh bại.
Kế hoạch chém đầu của Bách Lí Kinh Vĩ vô cùng hiệu quả.
Thế là, cứ như thế, những phòng tuyến ở biên giới cứ như thể không hề tồn tại vậy, tam châu lâm vào cảnh khốn đốn. thứ còn lại, chỉ còn mỗi bên Tây Châu nữa thôi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất