Vù vù!  

             Hai âm thanh xé toạc không gian vang lên, hai cái bóng một đen một trắng đột nhiên xuất hiện trên một ngọn núi nhỏ, khi nhìn kĩ lại, thì chính là hai vị Song Long Chí Tôn đã đến rồi.  

             Hắc Nhiêm Chí Tôn đưa mắt nhìn sang ngôi nhà gỗ nhỏ ở phía xa xa dưới núi, lão ta trầm ngâm hồi lâu rồi lạnh lùng lên tiếng nói: “Nghe nói đại tiểu thư Lạc manh đã có tiếp xúc với người của Bách Lí Kinh Vĩ rồi, chính là nơi này hay sao?”  

             “Theo thông tin được truyền đến thì có lẽ không sai đâu!”  

             Bạch Mi Chí Tôn khẽ gật gật đầu rồi bình thản nói: “Tuy rằng đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng quả thật tiếc nuối vô cùng, không ngờ Lạc minh lại đi đến bước đường này, vì để cứu Lạc Minh Viễn mà lại cùng nhập bọn với người của Bách Lí Kinh Vĩ, nàng ta làm vậy là muốn phản bội lại cả tứ châu!”  

             “Đúng vậy, bất luận có nói thế nào đi nữa, chuyện phản bội lại tứ châu này, cũng không có cách nào có thể tha thứ được, lần này bắt được cả người và tang vật rồi, để coi bọn họ còn nói thế nào được nữa, hứ!”  

             Trong mắt Hắc Nhiêm Chí Tôn tràn ngập sự phẫn nộ, lão ta cứ nhìn chằm chằm về cảnh vật im lìm ở phía bên dưới.  

             Chính vào lúc này, có một tiếng cót két phát ra, cái cửa của ngôi nhà gỗ đó được mở ra, Lạc Minh Ngọc cẩn thận bước ra bên ngoài nhìn nhìn, thấy xung quanh không một bóng người, nàng mới vẽ kết ấn trong tay, vù một tiếng, liền có một cánh cửa nhỏ mở ra, nàng chui ra ngoài, tiếp theo đó là đám người Gia Cát Ngọc Long, cũng từng người một bước ra bên ngoài, sau đó nàng lại vẽ kết ấn, để phong ấn cái kết giới đó lại.  

             Hắc Nhiêm Chí Tôn nhìn thấy cảnh này thì liền mím môi, tức giận lên tiếng nói: “Có tật giật mình mà, còn dùng kết ấn để phong ấn ngôi nhà nhỏ đó lại không cho người ta kiểm tra nữa. Hứ hứ, trong căn nhà nhỏ này nhất định có thứ chẳng lành, cái tên thám tử Trung Châu đó, nhất định là đang ở bên trong!”  

             “Ta cũng cảm thấy như thế, đi thôi, bắt đám phạm nhân bọn họ!” Mắt của Bạch Mi Chí Tôn lóe lên một tia sáng, lão ta giẫm chân một cái, liền bỗng nhiên bay lên trời cao. Hắc Nhiêm Chí Tôn gật gật đầu rồi nhanh chóng bay theo.  

             Vù vù!  

             Hai bóng người từ từ đáp xuống, chặn trước mặt đám người đang muốn rời đi của Lạc Minh Ngọc, lập tức, mọi người bị dọa cho giật mình, kinh ngạc không thôi.  

             Hai vị Chí Tôn nhìn thấy cảnh này, thì càng chắc chắn hơn với sự nghi ngờ khi nãy.  

             Gò má của Lạc Minh Ngọc khẽ giật giật, nàng nhìn hai người rồi nở nụ cười rạng rỡ nói: “Hai vị Chí Tôn à, sao hai người lại xuất hiện ở nơi này chứ, dọa cho bọn ta hết hồn, ha ha ha…”  

             “Các ngươi dĩ nhiên không muốn chúng ta xuất hiện ở đây rồi, cái loại âm mưu quỷ kế này, sao có thể phơi bày ngay giữa thanh thiên bạch nhật được chứ?” Hắc Nhiêm Chí Tôn lạnh lùng cười rồi lên tiếng chế giễu nói.  

             Lạc Minh Ngọc nghe thấy vậy thì hai mắt liền liếc ngang liếc dọc, mắt nàng tràn ngập sự khó hiểu: “Lời này của hai vị Chí Tôn là có ý gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?”  

             “Ngươi nghe không hiểu, thì ta sẽ giải thích cho ngươi nghe!”  

             Bạch Mi Chí Tôn tức giận liếc nhìn nàng rồi kiên quyết lên tiếng nói: “Tên đệ đệ của ngươi hiện giờ đã rơi vào tay của đế quốc Kiếm Tinh rồi, bởi vậy ngươi mới muốn đàm phán với bọn họ, dùng cách bán đứng Tây Châu, để đổi lại cái mạng của Lạc Minh Viễn, có đúng hay không? Trong cái căn nhà nhỏ này có thám tử của Trung Châu, chắc không sai đâu nhỉ!”  

             Khóe môi Lạc Minh Ngọc khẽ run lên, nàng trầm ngâm một hồi, nàng bỗng dưng tức giận lên tiếng nói, giống như có ai chống lưng cho nàng vậy, nàng không sợ trời cũng không sợ đất, nàng bắt đầu lên tiếng ngạo mạn với hai vị Chí Tôn: “Đúng vậy đó, bọn ta muốn cứu mạng của minh viễn về đây đó, có bỏ ra thứ gì cũng không thành vấn đề, bao gồm cả lợi ích của Tây Châu các ngươi luôn. Nhưng mà chuyện này trách ta được hay sao? Đệ đệ của ta trước giờ đều luôn hết lòng làm việc cho Tây Châu, tận tụy chịu khó, giờ đây hắn đang phải nhận lấy sự bất công, vậy mà các ngươi đến một người cũng không thèm ra tay cứu giúp, để mặc cho tính mạng hắn rơi vào tay của người khác, bây giờ lại còn trách ta bán đứng lợi ích của Tây Châu hả? Là do các ngươi bán đứng đệ đệ của ta trước mà!”  

             “Lạc Minh Ngọc, nhà ngươi đúng là phụ nữ có kiến thức hạn hẹp mà! Lạc Minh Viễn bị Trung Châu hãm hại chứ đâu phải bị bọn ta hãm hại đâu? Hắn vì muốn để Tây Châu tránh được việc dân chúng than oán chịu khổ, nên đã hy sinh bản thân, đây là việc đại nghĩa. Bây giờ ngươi lại đi làm vậy, chính là đang đẩy hắn vào con đường bất nghĩa, giờ dù cho có thể cứu lại tính mạng của hắn, thì liệu hắn có thể vui vẻ không chứ?”  

             “Ngươi cũng đâu phải đệ đệ của ta, sao ngươi biết hắn được cứu rồi thì sẽ không vui chứ? Huống hồ gì, hắn là người quan trọng nghĩa lớn cũng không có nghĩa là hắn phải chết vì đám người không có nghĩa khí như các ngươi đây. Các ngươi đừng có cả ngày lấy hai chữ đại nghĩa đi ràng buộc hắn, nghĩa khí của Lạc gia của bọn ta là nằm ở trong tâm, chứ không phải nằm ở vẻ hào nhoáng bên ngoài. Nếu như người của Lạc gia chúng ta bị đúng một chữ nghĩa này ràng buộc, mà phải chịu đủ mọi sự uất ức, thì hôm nay bọn ta sẽ thay đổi, bọn ta sẽ giết người phóng hỏa cả đấy, bọn ta sẽ đánh bại cả ngàn vạn chúng sinh ở Tây Châu đấy, chỉ để đổi lại mạng của Lạc gia bọn ta thôi, sao nào? Chỉ có mình các ngươi được phép sống sót, bọn ta thì không được đúng không!”  

             Lạc Minh Ngọc vô cùng tức giận lên tiếng mắng mỏ, trong lòng nàng vô cùng đau khổ.  

             Râu của Bạch Mi Chí Tôn khẽ động đậy, lão ta trở nên giận dữ, lão ta vỗ mạnh tay rồi tức giận lên tiếng nói: “Chỉ có mỗi nữ nhân và kẻ tiểu nhân là khó dạy thôi, lão phu ta không có kiến thức tầm thường như các ngươi. Nói tóm lại là hôm nay lão phu ta đến đây để bắt thám tử Trung Châu, các ngươi hãy ăn nói cho rõ ràng với Song Long Viên của chúng ta và các thế lực lớn ở Tây Châu đi!”  

             Vừa nói xong, Bạch Mi Chí Tôn cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa, lão ta tự mình đi đến trước căn nhà nhỏ rồi hét lớn thành tiếng nói: “Người trong nhà nghe cho rõ đây, biết điều thì hãy tự mình đi ra đầu hàng, nếu không thì lão phu sẽ lôi nhà ngươi ra, cho nhà ngươi nếm mùi đau khổ đó!”  

             “Hầy, hai vị Chí Tôn của Song Long Viên của ăn to nói lớn quá chứ! Đúng là trong núi không có hổ thì khỉ cũng có thể xưng hùng xưng bá được. Ở Trung Châu, làm gì có chuyện hai người hợp sức lại với nhau mà muốn đánh bại được một vị Kiếm Vương, thế mà ở Tây Châu lại đi diễu võ dương oai thế kia, Tây Châu này đúng thật là hết người rồi, ha ha ha…”  

             Tằng tằng tằng…  

             Có một tiếng đàn truyền ra từ bên trong căn nhà nhỏ đó, một giọng nói có chút chua ngoa nhưng lại vô cùng bá đạo truyền đến bên tai tất cả mọi người có mặt lúc đó.  

             Mắt của hai vị Chí Tôn co rút lại, hai người họ bỗng nhiên thấy hồi hộp, bọn họ lại nhìn vào trong căn nhà nhỏ đó, vẻ mặt của bọn họ đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”  

             Tiếng đàn du dương bỗng dưng trở nên trầm trầm bổng bổng, cả căn nhà nhỏ đột nhiên vỡ tung ra, từng đợt kiếm khí vô hình đột nhiên quét về phía hai người bọn họ.   

             Trong lòng hai người họ vô cùng sợ hãi, họ cảm nhận thấy uy lực đáng sợ đó, hai người họ liền nhanh chóng hợp lực lại với nhau, biến thành một con rồng, đẩy mạnh mẽ về phía trước, một tiếng bùm cực lớn vang lên, họ đã ngăn cản thành công một luồng kiếm khí. Nhưng vẫn còn mấy luồng kiếm khí chưa kịp ra tay cản lại, họ nghiêng người một cái, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, bốn năm luồng kiếm khí bay qua trước mặt họ, rồi bay thẳng lên tận chín tầng mây, đến cả vòm trời cũng không ngừng run lên.  

             “Thất  m Vô Hình Kiếm?”  

             Đồng tử của hai người họ co rút lại, hai người họ đồng thanh hét lớn nói: “Ngươi chính là Cầm Sắt Kiếm Vương, Liễu Mộ Bạch hay sao?”  

             Tiếng đàn dồn dập lại biến thành một tiếng đàn dịu dàng du dương, Liễu Mộ Bạch nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục gảy đàn. Chỉ là khóe miệng của hắn ta, khẽ cong lên tạo thành hình một vòng cung khinh bỉ.  

             “Nói lại, khi nãy hay vị Chí Tôn nói gì nhỉ? Bảo ta tự mình đi ra, nếu không thì sẽ cho ta nếm mùi đau khổ hả. Khà khà khà… bây giờ ta xuất hiện rồi nè, hai vị định cho ta nếm mùi đau khổ gì vậy?”  

             Chân mày của hai người khẽ run lên, họ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.  

             Còn nghĩ đây là một tên thám tử nhỏ nhoi, kết quả lại là một tên Kiếm Vương! Như vậy thì sức lực của bọn họ hợp lại cùng lắm cũng chỉ có thể hòa mà thôi, muốn đánh bại đối phương là chuyện không thể nào làm được.  

             “Lạc Minh Ngọc, ngươi có lá gan lớn lắm, ngươi lại dám âm thầm dẫn cao thủ Kiếm Vương vào trong Tây Châu, ngươi có biết làm vậy nguy hiểm cỡ nào không hả?” Bạch mi Chí Tôn nhìn chằm chằm Lạc Minh Ngọc rồi tức giận nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì vậy?”  

             Khóe mắt của Lạc Minh Ngọc khẽ run lên, nàng uất ức mím môi lại, căn bản không có đáp án.  

             Còn Cầm Sắt Kiếm Vương thì khẽ nở nụ cười, hắn ta bình tĩnh lên tiếng nói: “Thân là Kiếm Vương, bình thường sẽ không ra tay, mà hễ ra tay thì sẽ có chuyện lớn. Mà mục đích lần này ta đến, dĩ nhiên không phải là muốn náo loạn đôi chút đâu. Nói thật đi, ta đến đây để lấy đầu của hai ngươi đó. Nếu hai ngươi không để ý thì mời giao đầu ra đây, ha ha ha…”  

             “Chỉ dựa vào ngươi thôi sao!” Đồng tử của hai người họ co rút lại, tuy hai vị Chí Tôn đang nở nụ cười lạnh lùng, nhưng tinh thần của họ đang tập trung cao độ.  

             Cầm Sắt Kiếm Vương khẽ mỉm cười rồi điềm nhiên nói: “Dĩ nhiên không chỉ dựa vào mình ta rồi, còn có sự trợ giúp của Lạc gia nữa, ta có thể đi vào đây, không lẽ không dẫn theo chút người vào đây hay sao? Ha ha ha… Nói thật cho các ngươi biết vậy, ta đãn theo trăm vạn tinh binh đi vào trong nội địa để đột kích Song Long Viên đó. Chỉ cần Song Long Viên sa cơ, Tây Châu sẽ như con rồng mất đầu, biến thành một mớ hỗn độn không đoàn kết, sau đó ngàn vạn tinh binh ngoài biên giới sẽ cùng ta nội ứng ngoại hợp để đánh bại Tây Châu, đây chính là hành động chặt đầu của Bách Lí thừa tướng. Không biết hai vị Chí Tôn cảm thấy, trong bao lâu thì bọn ta có thể hoàn thành hành động lần này? Bảy ngày… hay là ngắn hơn thế nữa?”  

             “Cái gì chứ?”  

             Song Long Chí Tôn không khỏi thấy bất ngờ, trong lòng họ vô cùng sợ hãi, sau đó họ tức giận liếc nhìn Lạc Minh Ngọc, họ lên tiếng mắng nói: “Ả nha đầu Lạc gia này, ngươi sẽ trở thành tội nhân tiên cổ!”  

             Vừa nói xong, hai vị Chí Tôn cũng không còn sức để để ý đến chuyện gì khác nữa, họ nhanh chóng cất bước đi về phía Song Long Viên. Họ hy vọng có thể trước khi hành động chém đầu này diễn ra, có thể bảo vệ được sức lực của Song Long Viên, thống lĩnh Tây Châu chiến đấu chống giặc.  

             Cầm Sắt Kiếm Vương thấy vậy cũng không thèm đuổi theo, hắn ta vẫn cứ gảy đàn, nhưng mà hai người họ còn chưa kịp đi bao xa thì bùm một tiếng, một đám lửa màu vàng đột nhiên bùng cháy, bỗng dưng ngăn cản bước chân hai người họ lại.  

             Gì chứ, không lẽ vị Kiếm Vương thứ hai đã đến rồi sao?  

             Hai người họ bất ngờ, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng khi họ đưa mắt nhìn sang thì liền nhìn thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc: “Là ngươi sao?”  

             “Đúng vậy, chính là ta, Diệp Lân của Thái Thanh Tông!”  

             Trong mắt Diệp Lân khẽ lóe lên hai tia sáng chói lóa màu vàng, một luồng khí tức mạnh mẽ toát ra từ trong cơ thể của hắn ta, trông cũng không thua kém gì Cầm Sắt Kiếm Vương, hắn ta khẽ cười rồi gật đầu nói: “Hai vị Chí Tôn à, đã lâu không gặp rồi, cái tin báo lần trước ta truyền đến cho hai người, nói Lạc gia tự bí mật đàm phán ở nơi đây, chính là do ta sắp xếp đó!”  

             Trái tim của hai người họ khẽ run lên, hai vị Chí Tôn quay đầu lại nhìn Cầm Sắt Kiếm Vương ở phía sau lưng, rồi lại nhìn về Diệp Lân đang đứng ở trước mặt, họ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, hai gương mặt già nua cùng lúc trở nên sợ hãi hơn nữa.  

             “Thì ra là thế, các ngươi cố ý dụ hai người già bọn ta đến đây, muốn giết chết bọn ta để hoàn thành hành động chặt đầu của Bách Lí Kinh Vĩ!”  

             “Không sai, đây chắc chắn là ý định của Bách Lí thừa tướng!” Cầm Sắt Kiếm Vương khẽ cong môi nở một nụ cười xảo quyệt.  

             Hai mắt của hai vị Chí Tôn dần trở nên nhòe đi, trái tim họ như bị chùng xuống, họ thấy có chút tuyệt vọng, sau đó thì họ lại nhìn Diệp Lân thật lâu, vẻ mặt họ tràn ngập sự khó hiểu: “Ngươi mất tung tích hơn trăm năm nay, sao lại đi đầu quân cho Kiếm Tinh vậy?”  

             “Hai vị Chí Tôn đừng có hiểu lầm, từ trước đến giờ ta chưa từng đầu quân cho Kiếm Tinh!”  

             “Vậy ngươi ngăn cản bọn ta là để…”  

             “Đây là ý của điện chủ bọn ta, Thiên Ma Điện!”  

eyJpdiI6IlVxanphTzM2WWdvZlBJNGlBbmZQVFE9PSIsInZhbHVlIjoiMEw0c2t5M1VBdXlib0xTczA1eTNvQjY2TitCQnc4RXdsVWVTMWI2cXIzdFJJWStFNlNKZEtkZG5YSXpvaE5jQVVzRlM3MGxQQ0U1SDVQdzNob2t5TXpPWm5BZUdUXC9ITzUwWGwxcUhXUHRqYkRyUldRMDdBcUpwcktUNW4yVmZ0b1Y1ajJVQ3FwbkxZXC9mR1plTk9zWlwvR0llZEJxMFZIQjVLdjkwdW93bm5pXC8rQnZwU2oyeVcyQU14RjhERm5NREhPUmJuNXR2WGxTNEpkbkd4aTNwSE1KU0wzeGdMRnVMaEIyeHBhTFNxV3U1dXE4RkhZSXhFRHVIMTNacmlrZFFwR29DZ0dVeTZlNTBrYllydTN6Q0xZak1Ia1VPa2JaVFU5RnNleUVwSXJoRUdcLzFuRWI0dHFZbDVxMFArN054VGI4RlYwZWZRZDJxa1I1dVRcL01SaEJBaUt0NTI0V2hKcm5QXC9GNEtBZDRDZCtPeThqU25PNyt5azBxdVY5MlN5c2J5QmNLRTdyK1dFYWZnQkpCWGZwSGJXbVhNYzI1VlFabm1ZNWppSk5JTGZ3Y1R0ZEE1MWRpTGNwbDdrOVZPYnh1bExJdm5LRWN1R2dMRTdLNW1XSFwvdEppcWs5WnkrbkNYZjhpWHJybHZkNXNqaUJZXC9hNllYZFdVYXlSRU8xVENCXC9BXC9JS1REMytaWUpUcUFpTkFiTytNTlJQRVRWcFNuMGhiY3hiQjdoK1BwYW5SdEg2blwveVVYNTZqeVRpTmxpXC9LalFUTm02aERVVFpPWEZzbkk1elBEcGRmNTBkbGtkNGhtMTl6Q3kzdnBtd3ZTV2R2cVd3czdrOFZGajZWeWw5SHJ0WklQWjNhV2hvMkJ2V3RGVmpkbEFVbjk1dDJ1MlRzRjEraWxHSmljV2VxQkZ1d3RCS045VkhFbmhDNWo5S1JBN0RIOVB5RUI2c1pndkFjSnZMdz09IiwibWFjIjoiZDcxYTU4OGRkNzYzNGVmYTk2MzAyMTZjOTE0MTkzZDhiNTFkY2MwYmNlMDNjNmNhOTljZTM5NTI5Y2NjMDcwMCJ9
eyJpdiI6InBFc1dPd3NmaXkyVjZ1M0NrbUtrZWc9PSIsInZhbHVlIjoiSWsxaXY0MHlqcERPb2ZkdlpMalBHQUdyVHNIRFBMbnQ5VXI0MkpYdEV6ZlFNRW9FbVVpaHkrdG1lVE42MCtiUTBrZkVhWHlVUmxQd1E1N1wvbk9NZW1OanFhVFJ6QkdHTGRHUGs1RUxWXC9wZjdwdEpcLzJ6V2FNN0xCazJITHYweTN0S1N5K2hmYVllMVBZclZHandabXhOMkFVa2xhZnBVcm9oQzVFTUhjY3Q4TEpabmU1XC8zRjI1a255eHRGQitoYmxpXC9oK3A4Z0lsczJsdkIxYW1vdmdQNnRyVWVYTXZcL3pnbFlaSG1KNmdUSzFGVUVDT2R0YktDTmxoSXpUVERLM1VSeVBFaCtlcFJFRnhoelQ5SUJ3RE9YWCtYVlVmcVVObFZOZEtNTkZENUNFeGF2N0dKY1EzaVJqeXc3T29jMFo1dmVJXC8xc2pPY2J4eGZTMFFBOGNKdFBYdlhCOVF6VGNTR0FrSVhNMDlLOD0iLCJtYWMiOiIwZjM2YTc0ZDA2OWFlZDQ5NTQwMDNkOTJiMjRjNDA0YzhjZTUwYjY4ZmJhYTg5OTg3ZWU1NDQ1ZTQzZmJmYmNhIn0=

             Bà nó chứ, Bách Lí Kinh Vĩ có ra tay thì cũng thôi đi, bây giờ còn có thêm Thiên Ma Điện ra tay chung nữa. Một bên là thế lực mạnh nhất trên đất liền, một bên là thế lực mạnh nhất dưới lòng đất, hai bên cùng hành động, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy chứ?

Ads
';
Advertisement
x