Chương 1122: Là huynh đệ của Vỹ ca

Vảy trên toàn thân con Thần Long hư ảo đó ánh lên tia sáng xanh nhàn nhạt, thoạt nhìn đã thấy có uy lực phi phàm, bốn cái móng vuốt của nó múa lượn rất khí thế.

“Một nhánh phân thân này của ta đến để tăng thực lực cho các ngươi đây!”

Tạ Thanh vừa nói dứt câu, mình rồng lập tức hóa thành các đốm sáng màu xanh rồi biến mất.

Ngay sau đó, đảo Lạc Hồn đã có sự thay đổi long trời lở đất.

Sau khi bị các đốm sáng ấy rơi trúng người, mọi người đều thấy vết thương trên cơ thể mình đang hồi phục rất nhanh.

Thậm chí những người sắp chết cũng hít thở dễ dàng hơn.

Điều khiến người ta khó tin nhất là đảo Lạc Hồn vốn là một vùng đất hoang vu, nhờ có Huyết Minh trỗi dậy trong năm năm qua thì mới dần bừng sáng.

Nhưng sau trận chiến này, cả hòn đảo đã bị hủy diệt.

Song, bây giờ khi các đốm sáng màu xanh đó rơi xuống, thực vật hay thậm chí là động vật trên đảo đều tăng trưởng nhanh một cách kỳ lạ.

Đến các ngọn cỏ bình thường cũng phát triển thần tốc, tới nỗi sắp biến thành linh quả.

Hay những con thỏ bình thường nhất cũng cao đến mấy chục mét, đã thế còn có linh tính.

Thần kỳ quá!

Đây là suy nghĩ của hầu hết mọi người.

“Dao Nhi tỷ, người đó rốt cuộc là ai vậy?”, thấy vậy, Vương Tâm Nhã lập tức đờ người ra.

Đâu chỉ có cô ấy, tất cả mọi người trên đảo Lạc Hồn đều không thể bình tĩnh được.

Nơi này còn là đảo Lạc Hồn không?

“Y là huynh đệ của Vỹ ca”.

Tần Mộng Dao ngước nhìn lên trên cao rồi khẽ đáp.

Huynh đệ?

Sự thay đổi lớn của đảo Lạc Hồn khiến ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.

Nhưng bây giờ, người vui mừng hơn cả họ chính là Tạ Thanh.

Thi thoảng lại có một tiếng kêu trầm thấp vang lên trên một đỉnh núi màu đen rộng mênh mông bát ngát ở đại thế giới Vạn Thiên.

Ngọn núi này có tên là Bất Chu Chi Sơn!

Nơi này là một mật địa, thuộc thế lực lớn có tên Vũ Hóa Thiên Cung của đại thế giới Vạn Thiên.

Hiện giờ có một con Thanh Long dài mấy chục nghìn mét đang ngửa cổ lên trời gào rống, trong tiếng gào của nó có chứa niềm vui bất tận.

“Gào…”

Tiếng gầm này nghe rất bức bối và nhức tai.

“Hôm nay, con rồng điên này sao thế nhỉ? Cứ rống lên miết thôi, hay ăn nhầm cái gì rồi không biết?”

“Ai mà biết được, giết thì không giết được, luyện hóa cũng không luyện hóa được, bắt nó về cũng vô dụng”.

“Không biết các trưởng lão đang nghĩ gì nữa”.

Các đệ tử không ngừng bàn tán.

Nhưng không lâu sau, một bóng người tỏa sáng như sao đã tiến lại gần dãy núi, các đệ tử lập tức im miệng, còn người đó thì đi thẳng vào trong núi.

“Tạ Thanh, giờ ngươi vẫn còn tâm trạng gào thét ở đây ư?”

Người đó đi vào sâu trong núi rồi hô lên.

“Ta thích thì gào đấy, sao nào hả lão già?”, Tạ Thanh nhìn người đó rồi khinh bỉ nói: “Bọn ông chỉ nhốt được ta ở đây thôi, có giỏi thì giết ta đi”.

“Đừng tưởng chúng ta không giết được ngươi thì ngươi có quyền ngông cuồng ở đây”, ông lão đó nói với vẻ tức giận.

Nhưng một lát sau, khi liếc nhìn thân rồng của Tạ Thanh, ông ta lại biến sắc mặt.

“Chết tiệt, ngươi dám lấy vảy rồng làm phân thân rồi lẻn xuống hạ giới!”, ông lão quát: “Ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ, mà vẫn mải miết tìm người đại ca đã chết ấy ư? Mục Vỹ đã chết lâu rồi, Vỹ Minh của ngươi chắc chắn sẽ bị các thế lực lớn chung tay tiêu diệt trong vòng trăm năm nữa. Đại ca đó của ngươi không còn nữa, thì ngươi nghĩ Vỹ Minh có chống đỡ được không?”

“Vớ vẩn!”

“Hừ!”, ông lão đó nhìn Tạ Thanh rồi vung tay, bắn các ấn ký ra.

“Ta cho ngươi lấy vảy rồng để đi lung tung này, từ nay, ta sẽ phong bế cách hóa thần duy nhất này của ngươi”.

Ông lão vừa nói dứt câu, các chiếc vảy rồng đã mất trên người Tạ Thanh đều bị ông ta cho xuất hiện lại hết.

“Vũ Hóa Phong, lão già khốn kiếp!”

Sau khi cảm thấy hàng vạn phân thân của mình ở tiểu thế giới Tam Thiên đã bị thu về hết, Tạ Thanh lớn tiếng mắng chửi.

“Ngươi cứ chửi tiếp đi, đừng tưởng ngươi là thần thú Thanh Long mà coi trời bằng vung. Bây giờ, Vũ Hóa Thiên Cung ta không thể giết được ngươi, nhưng không có nghĩa là mãi mãi không thể”.

Ông lão hừ lạnh một tiếng rồi phất áo bỏ đi.

“Thế là xong”.

Thấy ông ta bỏ đi, Tạ Thanh ảo não nói.

Dù y bị nhốt ở đây, nhưng người của Vũ Hóa Thiên Cung không thể giết được y. Trái lại, y còn âm thầm dùng vảy của mình để hóa thân xuống hạ giới tìm Mục Vỹ.

Kết quả là lần này y đã tìm được tung tích Mục Vỹ, trong lúc vui quá đã phân ra quá nhiều vảy rồng, vì thế mới bị Vũ Hóa Phong phát hiện.

“Thế là xong rồi, bây giờ không biết đại ca thế nào, sao mình tìm được huynh ấy đây? Bốn hộ pháp ngớ ngẩn của Vỹ Minh mang tiếng là bốn đại hộ pháp mà đầu óc chán không thể tả, không đáng tin chút nào”.

Tạ Thanh lẩm bẩm: “May mà mình thông minh, đã bảo với đại tẩu phải lập tức thông báo cho mình khi đại ca về, phải… thông báo… cho mình”.

Nhưng nói đến đây, Tạ Thanh chợt đờ người ra.

Lúc đó, y quá hưng phấn nên chỉ bảo Tần Mộng Dao khi nào Mục Vỹ về tiểu thế giới Tam Thiên thì thông báo cho y.

Nhưng lại không bảo cô ấy phải thông báo bằng cách nào.

Trước kia, y còn có thể dùng vảy rồng để hóa thân nên có thể về tiểu thế giới Tam Thiên bất cứ lúc nào, xem đại ca đã quay lại hay chưa.

Nhưng bây giờ, khả năng ấy đã bị phong bế rồi còn đâu.

Song, y lại chưa nói cho Tần Mộng Dao biết cách liên lạc…

“A!”

Tạ Thanh đập bụp vào đầu mình rồi tức tối nói: “Bảo sao đại ca suốt ngày mắng mình dốt nát, mắng đúng quá mà!”

Ads
';
Advertisement