Chương 1127: Đừng có mơ!
"Đại ngốc, ngươi thấy ba tháng sau ta có khả năng trở thành đệ tử của Hỏa Hành Sơn không?"
Ngưu Oa buồn bã tâm sự: "Hiện tại ta mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, ai muốn được làm đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn tối thiểu cũng phải là Linh Huyệt tầng năm, trừ khi có thể chất gần gũi với sức mạnh thuộc tính hỏa. Hình như cả hai tiêu chuẩn ta đều không đạt!"
"Chứ gì nữa, tên nhãi nhà ngươi mà đến Tiên Nham Các thì có khi sẽ thành thiên tài luôn, to con thế mà!"
Mục Vỹ thầm nói.
"Chao ôi, thôi, con đường của võ giả vốn đã trái với ý trời, xưa giờ phải tranh tài đoạt bảo mới có thể tiến tới, không liều một lần làm sao biết không được. Phải cố gắng đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng năm trong vòng ba tháng thôi!"
"Nằm mơ đi!"
Mục Vỹ lại nói thầm: "Từ tầng mười của cảnh giới thân xác tiến vào tầng một cảnh giới Linh Huyệt ngươi mất nửa năm mà đòi từ tầng một lên tầng năm trong ba tháng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Mẹ ơi, con về rồi!"
Tại một tiểu viện nhà nông sạch sẽ và ngăn nắp có một người phụ nữ đứng tuổi đội khăn trùm đầu, đeo tạp dề. Bà ấy thấy Ngưu Oa bèn nở nụ cười hiền từ.
"Ngưu Oa, con lại cõng Tiểu Nhị về hả!"
Người phụ nữ trung niên chính là mẹ Ngưu Oa.
Bà ấy có cuộc đời rất lận đận. Ngưu Oa mất cha từ nhỏ, ông ấy bị dã thú ăn sống trong núi, người phụ nữ này đã một thân một mình nuôi y khôn lớn.
Vì chuyện của phụ thân nên Ngưu Oa mới quyết định tiến vào Hỏa Hành Sơn.
"Hắn là Đại ngốc chứ không phải Tiểu Nhị đâu mẹ!"
Ngưu Oa hí hửng nhìn Mục Vỹ: "Đúng không nào Đại ngốc!"
"Mẹ ngươi đây này!"
Trong lòng Mục Vỹ thầm rủa.
"Chắc chắn là Tiểu Nhị khó chịu trong người rồi, có lẽ tích cực vận động sẽ khá hơn đấy!"
"Khá hơn gì chứ!", Ngưu Oa cắn bánh bao một miếng rồi nói: "Đến Trương bán tiên cũng nói hắn bị liệt, đi bộ từ từ thôi đã tốt lắm rồi!"
"Trương bán tiên ăn nói linh tinh, sắp tới con sẽ đến Hỏa Hành Sơn rồi, đưa Tiểu Nhị theo cùng đi!"
Người phụ nữ trung niên này rất tốt bụng, nửa năm qua luôn chú ý vệ sinh cho Mục Vỹ, chưa một lần nào bà ấy than phiền, thậm chí còn xem hắn như con mình.
Trước đây Ngưu Oa có một người đệ đệ, tiếc rằng người phụ nữ không thể nuôi nấng cùng lúc hai đứa trẻ, Ngưu Oa chịu đói nhiều hơn. Một thời gian sau Tiểu Nhị mất nên mẹ của Ngưu Oa luôn gọi Mục Vỹ là Tiểu Nhị.
Giờ đây, Ngưu Oa đã trưởng thành, thực lực cũng khá cao nên thường xuyên vào núi săn thú đổi bạc. Cuộc sống của hai mẹ con không mấy khó khăn, thêm một người trong nhà thì mẹ Ngưu Oa cũng vui hơn. Y cũng không nói gì mà còn thấy hạnh phúc là đằng khác.
Mục Vỹ gần gũi với mẹ Ngưu Oa hơn, dù gì bà ấy cũng đã chăm sóc mình nửa năm mà không đòi hỏi điều gì.
Nếu không có hai mẹ con, chắc có lẽ hắn không chết đói thì cũng bị dã thú trong núi rừng ăn thịt rồi.
"Mẹ ơi, sắp tới con định vào núi nhiều hơn để tìm mồi đổi bạc, mua chút thuốc dán lên để gia tăng năng lực của con!"
"Ừm, nhưng phải chú ý an toàn đấy nhé!"
"Dạ!"
Thật ra Ngưu Oa là một người rất có hiếu, y không chắc liệu mình có thể vào được Hỏa Hành Sơn hay không nhưng vẫn quyết tâm vì mẹ mình.
Bởi vậy nên y với cố gắng như thế!
"Ôi chao, Ngưu Oa, đang ăn à!"
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ tiểu viện bị mở ra, vài ba người tiến vào tiểu viện.
"Lý Phú Quý, ông tới đây làm gì?"
Nhìn thấy nam tử trung niên xấu xí, lưng gù đang cười âm hiểm, Ngưu Oa bực bội hỏi.
"Thằng ranh kia, đừng có xen mồm vào chuyện của người lớn!"
Lý Phú Quý vừa lại gần mẹ Ngưu Oa vừa nở nụ cười đểu cáng, nói: "Mẹ Ngưu Oa này, ông chủ Trần vừa ý bà, muốn nạp bà làm thiếp. Bà may mắn lắm đấy, ông chủ Trần là người giàu nhất thôn ta, hơn nữa con trai của ông ấy còn là đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn, bà làm thiếp ông ấy thì biết đâu Ngưu Oa sẽ vào được Hỏa Hành Sơn!"
"Đừng có mơ!"
Ngưu Oa hừ lạnh: "Ta sẽ trở thành đệ tử Hỏa Hành Sơn bằng chính sức mình, không cần lão già Trần Luân đó giúp đâu. Mẹ ta sẽ không làm thiếp lão già đó!"
Phải công nhận dù đã có tuổi nhưng mẹ Ngưu Oa vẫn còn mặn mà như ngày xưa.
"Ngưu Oa, cậu suy nghĩ lại đi!"
"Lý Phú Quý, ông về đi, ta sẽ không tái giá đâu!", lúc này, mẹ Ngưu Oa cũng lên tiếng. Bà ấy nói với vẻ nghiêm túc: "Ta một mình nuôi nấng Ngưu Oa trưởng thành thì bây giờ nương tựa nó là được, không cần phụ thuộc người khác!"
"Đúng là không biết phải trái!"
Thấy hai người đều trả lời giống nhau, tên Lý Phú Quý nọ cười khẩy: "Ngưu trưởng thôn, ông không đi ra nói mấy câu sao?"
Ông ta vừa nói xong thì một ông già khoảng 56 tuổi từ cuối hàng đi ra.
"Mẹ Ngưu Oa và Ngưu Oa, Trần Luân tiên sinh nói chỉ cần bà chịu làm thiếp ông ấy, ông ấy sẽ cho Ngưu thôn chúng ta một trăm con trâu, một trăm con cừu, và cả..."
"Cả cái đầu ông ấy!"
Ngưu Oa quát: "Trưởng thôn, ông vì một trăm con cừu, một trăm con trâu mà bắt mẹ ta nhảy vào hố lửa ư? Trước đây khi đệ đệ ta chết đói, cả Ngưu thôn có ai giúp mẹ ta đâu? Có không? Giờ thì bắt mẹ ta làm thiếp một lão già, sống trong nhục nhã chỉ vì một trăm con cừu một trăm con trâu?"
"Ngưu Oa!"
Những lời này làm sắc mặt trưởng thôn trở nên khó coi.
"Cậu đừng quên nhờ có Ngưu thôn cho phép cậu mới được sống ở đây!"
"Ta chả thèm!"
Ngưu Oa phẫn nộ nói to: "Hôm nay ta và mẹ ta sẽ đi khỏi đây, để xem ai dám cản!"
"Đi? Muốn đi? Chắc không?"
Y vừa nói vậy thì mấy người lập tức bước ra từ sau lưng Lý Phú Quý.
Đó là những người trưởng thành trong Ngưu thôn, kẻ nào kẻ nấy đều cường tráng, vạm vỡ, không những thế đều luyện võ, không phải cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thì cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba.
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Ngưu Oa hét lớn rồi chạy tới chỗ bọn họ.
"Ngưu Oa, bình tĩnh đi con!"
Mẹ Ngưu Oa biết cảnh giới của Ngưu Oa đang nằm ở đâu. Những kẻ này đều là võ giả lợi hại trong thôn, sao Ngưu Oa có thể là đối thủ của họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất