Chương 1162: Ngươi dám đến ư?

Mục Vỹ!

Trông thấy bóng dáng đó đi tới, Tần Đồng không nhịn được mà run lên.

Cuối cùng thì tên này cũng chịu xuất hiện rồi sao?

“Xem ra thời gian ta vắng mặt, ngươi sống khổ sở quá nhỉ!”, Mục Vỹ nhìn Tần Đồng rồi cười hỏi.

Còn Trần Kiệt Ngọc thì đang sững sờ.

Mục Vỹ!

Không ngờ hắn thật sự dám đến.

Nhưng lúc này, mọi người cũng bắt đầu nhao lên khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.

Mục Vỹ đến rồi, đến thật rồi.

“Huynh đến thật rồi!”, không biết tại sao, nhưng sau khi thấy Mục Vỹ, Tần Đồng chỉ thấy trái tim treo lơ lửng của mình đã dần hạ xuống.

Một tháng qua, gã ta sắp bị Trần Kiệt Ngọc hành cho phát điên lên rồi.

May mà bây giờ, Mục Vỹ đã trở về.

“Sao lại nhìn ta như thế?”

Mục Vỹ sờ mũi rồi cười lớn nói: “Ngươi yên tâm, ta đã nói rồi kẻ nào dám bắt nạt ngươi, ta sẽ xử lý hết”.

Xử lý hết!

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Trần Kiệt Ngọc biến sắc mặt.

Gã vẫn nhớ giây phút bị Mục Vỹ cắt phăng của quý, vì không còn bộ phận đó nữa nên bây giờ Hoả Mị Nhi ngày một lạnh nhạt với gã.

Nếu bây giờ, Mục Vỹ đánh cho Hoả Thông Thiên đại bại, khỏi cần nghĩ gã cũng biết mình sẽ thảm thế nào.

May sao bây giờ, Hoả Thông Thiên đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi, thêm linh hoả và bí tịch Bát Hoang Hoả Long Ngâm nữa, chắc chắn Mục Vỹ không phải đối thủ của y.

Chỉ cần Mục Vỹ chết thì Tần Đồng sẽ chẳng là cái thá gì với gã cả.

Nghĩ vậy, Trần Kiệt Ngọc có vẻ oán hận khi nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ.

Nhưng đột nhiên Mục Vỹ quay phắt lại rồi nhìn thẳng vào gã.

Hành động này thật sự quá bất ngờ, Trần Kiệt Ngọc lập tức nghệt mặt ra tại chỗ.

Nhưng Mục Vỹ chỉ lườm gã một cái rồi lại quay người đi luôn.

“Ngươi dám đến ư!”

Thấy Mục Vỹ đi lên Hoả Thánh Đàn, Hoả Thông Thiên cười lạnh nói.

“Kỳ hạn một tháng đã tới, sao ta lại không đến chứ?”, Mục Vỹ cười nói: “Không chỉ tới thôi đâu, ta còn phải thắng ngươi nữa, tốt nhất là cắn nuốt linh hoả trong người ngươi để tăng cường sức mạnh cho thiên hoả của ta”.

Ngông cuồng!

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, những người ủng hộ Hoả Thông Thiên đã không nhịn được la ó om sòm.

“Hoả sư huynh, đập vỡ trứng của hắn đi!”

“Tên này ngông nghênh quá, tưởng mình đạt đến cảnh giới Vũ Tiên rồi là giỏi lắm sao!”

“Đúng đấy Hoả sư huynh, mau thay mọi người dạy cho hắn một bài học đi”.

Nghe thấy tiếng xì xào của mọi người ở phía dưới, Mục Vỹ ảo não lắc đầu.

Xem ra nhà họ Hoả đã ăn sâu bén rễ ở Hoả Hành Sơn rồi.

Nhưng Mục Vỹ cũng chẳng sợ khi chọc vào Hoả Thông Thiên.

“Bắt đầu thôi!”

Hoả Thông Thiên kiêu ngạo nói: “Mục Vỹ, ta nghe nói một tháng qua ngươi đã lĩnh ngộ Bát Hoang Hoả Long Ngâm, không biết bí tịch mà ngươi tu luyện trong một tháng với ta đã tu luyện mười năm, ai lợi hại hơn”.

“Thử là biết ngay thôi”.

Mục Vỹ cười đáp rồi vung tay.

Cùng lúc đó, Hoả Thông Thiên cũng bắt đầu kết ấn với tốc độ cực nhanh, khiến không ai nhìn rõ được.

Gào…

Ngay sau đó đã có tiếng rồng ngâm vang lên.

Tiếp đó là tiếng thứ hai, thứ ba.

Hình dáng của ba con rồng lửa đã xuất hiện quanh người Hoả Thông Thiên.

“Lợi hại quá! Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai mà đã tạo ra được ba con rồng lửa rồi, Hoả Thông Thiên vận chuyển sức mạnh Bát Hoang nhuần nhuyễn thật!”

“Đúng vậy! Dù Hoả Thông Thiên ham mê nữ sắc, nhưng cũng nhờ vậy mà y mới không thẹn với lương tâm trên con đường võ đạo, không còn tạp niệm thì cảnh giới cũng sẽ tăng nhanh”.

“Ba con rồng lửa đấy, để xem Mục Vỹ chống đỡ kiểu gì!”

Thấy Hoả Thông Thiên ra tay, mọi người ở xung quanh lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.

Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai mà Hoả Thông Thiên đã tu luyện ra được ba con rồng lửa, vậy coi như đạt cấp trung phẩm trong các thiên tài rồi.

Nhưng ở một phía khác, khi nhìn thấy ba con rồng lửa đó, Mục Vỹ chỉ nở một nụ cười lạnh.

Ba con?

Thế mà là nhiều à?

Hắn vung tay lên, làn sóng lửa lập tức cuộn dâng, các tiếng gầm gừ vang lên không ngớt.

Một con, hai con, ba con…

Năm con!

Những năm con rồng lửa đã xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, so về hình dáng, tầm vóc thì cả năm con rồng lửa của Mục Vỹ đều mạnh hơn Hoả Thông Thiên nhiều lần.

Trông thấy vậy, mọi người sợ ngây người.

Năm con rồng!

Sao Mục Vỹ có thể thi triển ra những năm con chứ!

Lúc này, ai nấy đều có vẻ đờ đẫn.

Ai cũng biết Mục Vỹ đã bế quan, nhưng họ không ngờ hắn mới bế quan một tháng mà đã trở nên khủng khiếp thế này rồi.

Năm con rồng lửa, chuyện gì đây?

Đến Hoả Thông Thiên còn đờ người ra.

Nhưng bây giờ, y không còn thời gian để ngẩn ngơ nữa.

Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, thiên hoả trong tay phát sáng, năm con rồng lửa nhanh chóng lao vút tấn công Hoả Thông Thiên.

“Chặn!”

Hoả Thông Thiên gần như phải dùng hết sức bình sinh để ngưng tụ ra một ấn ký bát quái màu đỏ chặn trước người mình.

Choang…

Một tiếng động vang lên, ba con rồng lửa ở phía trước Hoả Thông Thiên đã bị năm còn rồng lửa của Mục Vỹ xơi tái.

Hạ đối thủ bằng một đòn!

Tất cả mọi người đều đã chứng kiến cảnh tượng này.

Mục Vỹ không chỉ chiếm ưu thế về số lượng rồng lửa, mà sức mạnh cũng ở cửa trên luôn, giống như hắn đã thấm nhuần Bát Hoang Hoả Long Ngâm cả mấy chục năm rồi.

Dù mọi người thấy rất khó tin, nhưng cảnh tượng phía trước đã chứng minh điều đó.

“Chết tiệt!”

Thấy ba con rồng lửa đã bị xơi tái, Hoả Thông Thiên vội vàng lùi lại, nhưng ông nội y là đại trưởng lão của Hoả Hành Sơn nên đương nhiên y có khá nhiều cách thức bảo mệnh.

Ngay sau đó lại có các vòng lửa xoay quanh người y.

“Hả?”

Trông thấy vậy, không chỉ Mục Vỹ, mà những người khác cũng ngẩn ra.
 

Ads
';
Advertisement
x