Chương 1177: Còn người khác?

Biết là con Hải Ngọc Cương Ngạc này bị thương nặng, dẫn đến khả năng phòng ngự cũng suy giảm đáng kể nhưng đâu thể nào bị nổ chết dễ dàng thế được?

Ban nãy hai người phối hợp với nhau cũng chỉ có thể đánh lạc hướng đám Thạch Mãng, họ mới có cơ hội chạy trốn.

Thế mà giờ đây hắn lại làm con Cương Ngạc mạnh hơn Thạch Mãng chết chỉ vì một cú oanh tạc.

Chuyện này quá khó tin.

"Đỉnh!"

Mộc Thanh Thiêm giơ ngón cái với Mục Vỹ.

Cô ấy không cho rằng hắn giết được con quái thú này chủ yếu là nhờ vào vài ba vết thương mình gây ra cho nó.

"Nhờ Mộc sư tỷ cả!"

Lúc này, Mục Vỹ lại chắp tay rồi thở hắt ra.

Vừa rồi hắn đã lợi dụng ba thiên hỏa để chuyển hóa toàn bộ Cửu Nguyên Khí.

Nếu như trong thời kì toàn thịnh thì hắn chỉ cần một phần mười sức mạnh thôi là đủ để đối phó con súc sinh này rồi.

Chẳng qua bây giờ chịu ảnh hưởng bởi việc thể xác và linh hồn thật không đồng bộ với nhau, Mục Vỹ không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của Cửu Nguyên Khí.

Dù vậy vẫn không nên xem nhẹ sức bạo phát của nó.

Hiện giờ, quả Tử Cực Dương đang chễm chệ tại đằng kia nhưng Mục Vỹ không định đi hái ngay.

Vì hôm nay sáu người hợp tác là nhằm để săn được linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn, chưa kể dù bây giờ hắn có hái đi nữa thì cũng chưa chắc có thể ra ngoài được hay không.

Bởi lẽ giờ đây, hắn lại cảm nhận được trận pháp ở cửa hang tiếp tục bị tác động.

Lại có người vào!

Là người hay thánh thú đây?

"Chết tiệt, các ngươi là lũ khốn nạn!"

Thấy đồng loại bị giết, con Cương Ngạc còn sống sót phẫn nộ thét lên bằng tiếng người: "Một đám nhân loại hèn hạ, ta giết các ngươi!"

"Cùng nhau tấn công, nó sắp chết rồi!"

Đúng lúc đó, Tần Hiên đanh mặt ngưng tụ một quả cầu nước và quả cầu lửa ở trước người rồi đồng thời tung ra.

Cương Ngạc nọ thấy hành động này của y thì vảy trên thân dựng lên gây ra những tiếng đinh đinh đinh. Nó tàn bạo xông ra ngoài, mặc cho Thủy Thiên Nhất và Thạch Nghiên đang cầm chân nó.

"Cẩn thận!"

Cảnh tượng này làm Thủy Thiên Nhất tái mặt, hắn ta nhanh chóng dựng một màn chắn bằng nước ở trước mặt Tần Hiên.

Nhưng Thạch Nghiên ở bên cạnh lại nhếch môi cười, bay lên lại gần bục đá.

"Thạch Nghiên, ngươi làm gì đấy?"

Không tin được Thạch Nghiên lại tiến thẳng đến quả Tử Cực Dương, Thủy Thiên Nhất không còn dư sức nữa, thét lên.

"Làm gì à?"

Thạch Nghiên cười khẩy: "Hợp tác với các ngươi thì ta có kiếm chác được gì đâu. Ta lấy hoa Tử Cực Dương đi đương nhiên là để đặt bẫy với các đệ tử Tiên Nham Các ta, chờ linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn tới rồi!"

"Đừng có mơ!"

Nét mặt Thủy Thiên Nhất trở nên lạnh lùng, hắn ta xông tới.

Cương Ngạc thấy dường như nhóm người này xảy ra xung đột, biết bọn họ không đoàn kết bèn cản chân Thủy Thiên Nhất.

Sau một tiếng sột soạt, hoa Tử Cực Dương bị Thạch Nghiên rút tận gốc.

Giây lát ấy, khuôn mặt gã bỗng trở nên dữ tợn. Gã nhìn những người còn lại với vẻ khinh thường rồi bay thẳng lên cao.

"Chạy đâu cho thoát!"

Mục Vỹ thấy Thạch Nghiên bay lên trời bèn đuổi theo.

Người này móc xỉa hắn suốt cả đường đi, Mục Vỹ chịu hết nổi rồi.

Không thể tin được Thạch Nghiên là một kẻ hai mặt.

Mục Vỹ nhất quyết không để gã được như ý muốn.

Gã Thạch Nghiên này mới đến tầng bốn của cảnh giới Vũ Tiên, trước đó chẳng qua là do đang hợp tác nên Mục Vỹ mới mặc kệ. Còn hiện tại, cho dù thực lực của hắn chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai thì vẫn không sợ Thạch Nghiên cao hơn mình hai tầng.

Thạch Nghiên thấy Mục Vỹ đuổi theo lập tức tạo một bức tường đá ra sau lưng hòng ngăn chặn hắn lại, nhưng Mục Vỹ khép bàn tay lại thành đao và cắt đôi nó.

"Sao có thể!"

Thạch Nghiên lộ vẻ bất ngờ rất rõ khi nhìn thấy đòn phòng thủ của mình chẳng xi nhê gì với hắn.

Thầm mắng Mục Vỹ là kẻ ghê gớm, gã bay thẳng lên không trung để trốn ra ngoài.

Bốp!

Nhưng giữa lúc đó, một chuyện ngoài dự đoán xảy ra. Một tiếng va đập lớn vang lên, hang động trông chẳng hề được che chắn bằng bất cứ thứ gì như có một vách ngăn vô hình chặn Thạch Nghiên lại.

Cú va chạm mạnh đến mức khiến đầu óc gã choáng váng, không còn biết đông nam tây bắc là gì.

Ngay lúc ấy, Mục Vỹ chớp thời cơ sử dụng Lạc Tuyết Thần Châm. Nó hóa thành một tia sáng vô cùng nhỏ bắn vào trong đầu Thạch Nghiên.

Bị đâm trúng, gã kêu lên đầy thảm thiết và rơi thẳng xuống dưới.

Mục Vỹ mau chóng nhận lấy hoa Tử Cực Dương rồi bỏ ngay vào trong Tru Tiên Đồ, bỏ mặc xác của Thạch Nghiên nện xuống sàn bục đá.

Ầm...

Tuy nhiên, bên dưới chính là xác chết bê bét của Hải Ngọc Cương Ngạc, thi thể Thạch Nghiên rơi trúng ngay nó. Một âm thanh lớn vang lên, gã bị đống vảy trên người Cương Ngạc đâm xuyên, chết.

Mục Vỹ lặng lẽ thu Lạc Tuyết Thần Châm về rồi nhẹ nhàng đáp xuống.

"Xử lý con Hải Ngọc Cương Ngạc này đã!"

Tần Hiên lên tiếng.

Mục Vỹ đã lấy được hoa Tử Cực Dương, họ không còn mối bận tâm nào nữa, phải mau chóng giải quyết con Hải Ngọc Cương Ngạc cuối cùng này thôi.

"Được!"

Câu vừa dứt, năm người lại lao vào tấn công. Chịu ảnh hưởng từ những đợt công kích trước đó, lại thêm Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiêm phối hợp với nhau, Hải Ngọc Cương Ngạc đuối sức thấy rõ.

"Nó muốn chạy kìa!", Thủy Thiên Nhất quát lớn.

"Đừng hòng chạy thoát!"

Tần Hiên vừa định ra tay thì Mục Vỹ kéo Mộc Thanh Thiêm lắc mình tránh sang chỗ khác.

Nơi hai người vừa đứng là cửa ra, họ thấy Cương Ngạc lao tới bèn tránh ra để nó chạy về phía cửa hang.

"Thánh thần thiên địa ơi!"

Song, giữa lúc đó, một tiếng kêu đột nhiên thốt lên tại cửa hang.

Có ai khác ở đây sao?

Năm người đều bất ngờ trước tiếng mắng ấy.

Ads
';
Advertisement
x