CHƯƠNG 1174
Thoáng cái đã qua vài ngày, Cửu Thiên cứ yên tĩnh tu luyện.
Hô hấp thôn nạp, canh khí trong tay chuyển động, khí thế trên người đang ngày qua ngày mạnh lên.
Từ sau khi được tiểu thế giới của Võ Hoàng thoát thai hoán cốt lần nữa, Cửu Thiên cảm thấy việc tu luyện của mình chỉ có thể dùng từ một ngày ngàn dặm để hình dung.
Gì mà Thân Hóa Thiên Địa, luyện cái thì thông.
Gì mà Thái Ất Võ Tâm Quyết, học cái thì biết.
Gì mà Tu Chân Kiếm, thử chút thì thông ba phần.
Gì mà Vạn Tượng Ngũ Hành, đã nhập môn.
Cửu Thiên gần như mỗi ngày đều đổi một thứ để luyện, ngay cả Đại Hoang Nguyên Quyết lúc đầu mãi không luyện được, bây giờ cũng có cảm ngộ mới.
Trước căn nhà gỗ, Cửu Thiên nhắm mắt lại, tay động theo tâm, tâm động theo khí, khí động theo trời.
Động tác rất chậm, nhưng lại ẩn chứa ý của một luồng đạo, cho người ta cảm giác không linh vô hạn.
Hai tay nắm tròn lại, không dùng canh khí, bèn tự ngưng tụ gió xung quanh trong tay, trở thành một quả cầu tròn.
Bàn chân lướt qua, lá rụng bay lên, vậy mà biến thành rất nhiều hình người, theo động tác của Cửu Thiên cùng nhảy múa.
Trên cơ thể, chín xoáy khí đang lóe sáng, ở đan điền không ngừng phát ra âm thanh rất nhỏ, giống như sinh ra sấm sét.
Tiểu Hắc và Thập Tam đều đứng ở một bên nhìn.
Tay của Thập Tam không ngừng theo động tác của Cửu Thiên, như muốn mô phỏng gì đó từ bên trong.
Mà Tiểu Hắc thì cào loạn, cũng không phải đang luyện, còn đang quất gió.
Đằng xa, bỗng truyền tới tiếng bước chân.
Trong lòng Cửu Thiên khẽ động, tay phất nhẹ, vỗ về phía âm thanh truyền tới. “Aiya! Nhóc Cửu, cậu muốn giết người à!”
Giọng nói của Hàn Đỉnh Thiên truyền tới, Cửu Thiên từ từ mở hai mắt ra.
Khí thế thu liễm, lá cây lũ lượt rơi xuống, một làn gió tản ra xung quanh, thổi bay tà áo của Thập Tam.
Lúc này, bóng dáng của Hàn Đỉnh Thiên mới xuất hiện ở trong tầm mắt, nhìn Cửu Thiên, Hàn Đỉnh Thiên chỉ vào chưởng ấn đen trước ngực mình, nói: “Nhóc Cửu, cậu nói rõ cho chú, cậu đang luyện công pháp quỷ gì, chưởng lực này tương đương với võ kỹ Địa cấp đỉnh phong rồi”
Cửu Thiên mỉm cười nói: “Một loại võ kỹ tên Thái Ất Võ Tâm Quyết, vừa mò được chút môn đạo. Chú Hàn, tới gọi cháu sao?”
Hàn Đỉnh Thiên nói: “Không sai. Đi theo chú đi, đám người đại trưởng lão đã chuyển đồ tới rồi, cậu theo chú tới sân luyện võ!”
Cửu Thiên gật đầu, nói: “Được.
Xoay người, Cửu Thiên nói với Thập Tam: “Có muốn đi cùng không?”
Thập Tam liên tục gật đầu, đi theo bước chân của Cửu Thiên.
Rảo bước, Cửu Thiên đi theo Hàn Đỉnh Thiên tới sân luyện võ của Hàn gia. Khi bọn họ đi xuống núi, bỗng nhiên phát hiện, sau núi của Hàn gia, hình như không có ai.
Cửu Thiên mang theo nghi hoặc, tiếp tục đi về phía trước, vừa rồi đi ra khỏi cửa lớn sau núi, Cửu Thiên bèn nhìn thấy đám con cháu của Hàn gia vây lại với nhau.
“Anh Cửu Thiên tới rồi, tất cả tránh ra, tránh ra!”
Đột nhiên, một tiểu quỷ nhìn thấy Hàn Đỉnh Thiên và Cửu Thiên, lập tức hét to lên.
Vô số con cháu của Hàn gia hoan hô nhảy nhót theo, hét to.
“Cửu Thiên! Cửu Thiên! Cửu Thiên!”
Đám đông tách ra, để Cửu Thiên và Hàn Đỉnh Thiên đi tới đằng trước.
Đây không phải Hàn Khánh sao, Cửu Thiên cũng suýt nữa không nhận ra hắn ta, hắn ta đang làm gì vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất